Hoài Ân Kỳ Án

Chương 13: vân sơn tự






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHoài Ân cùng A Hán sáng sớm đã rời khỏi Tướng Quân Phủ. Nơi Hoài Ân muốn đến nhất chính là Vân Sơn tự, đường lên tuy cheo leo, nhập nhằng nhưng đó lại là nơi duy nhất mà Mẫu thân Hoài Ân muốn đến, nếu có thể rời khỏi phủ thì cả hai thật ước mong đến một lần.

"Thiếu gia phía trước một đoạn nữa tới Vân Sơn, Thiếu gia có muốn nghĩ một lát không".

"Không cần đâu ...cứ đi tiếp " .

"Vâng"

Vân Sơn, nơi có thể chạm cả mây, nhưng chỉ tiếc cơ hội đó không được thực hiện,Hoài Ân ôm tro cốt của Mẫu thân chặt vào lòng.

“Đúng là mỹ cảnh..Nhưng là người muốn đến đã không thể đến, Nhưng Ân nhi hôm nay sẽ giúp người thực hiện tâm nguyện.”Nơi đây là nơi cao nhất của Vân Sơn,sương mù bao phủ chung quanh buổi sớm, chiều tà lại có ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu đến. Hoài Ân tiến đến phía trước , đứng tại nơi cao nhìn xuống, tay Hoài Ân nhẹ nhàng mở ra tro cốt,tay Hoài Ân nhẹ nhàng nắm lấy tro cốt, theo gió thổi hòa vào không.


" Hi vọng người có thể được đến những nơi mà người muốn đến, và từ đây người có thể dõi theo Ân nhi...Ân nhi hi vọng kiếp sau, vẫn mong được gọi người một tiếng Mẫu thân....cảm ơn người đã cho Ân nhi biết thế nào là tình thương của Mẹ....tuy chỉ ngắn ngủi nhưng cũng đồng thời nhắc cho Ân nhi nhớ Ân nhi không phải không ai cần.Mẫu thân có thể yên tâm, Ân nhi có Sư phụ thương, có bằng hữu tốt, Mẫu thân đừng lo lắng Ân nhi một mình...Ân nhi không hề cô đơn......Ân nhi rất nhớ người".

" Phu nhân an tâm, A Hán sẽ thay người bảo hộ Thiếu gia....dù cho thịt nát xương tan cũng bảo hộ Thiếu gia chu toàn."

"Đa tạ huynh, Hán Ca."

"Thiếu gia người đừng nói vậy, người chính là ân nhân của Ta....cả đời này của Ta sống nhất định sẽ hộ chu toàn người".

"Hảo..Cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị trở về thôi" .

“Tiểu thư à..có thể không cần tò mò chuyện hôm qua được không, bọn họ nói nếu nhắc đến biệt viện đó sẽ rất xui xẻo.”

“Ngươi không đi thì Ta tự đi..”

“Thôi được…Ta đi ngay, Tiểu thư ở lại chờ Ta đi hỏi thăm tin tức..”

Đao Nhi nhanh chóng đi dò hỏi tin tức, hỏi rõ mọi chuyện ở phủ Tướng Quân này không dễ chút nào. Nhờ Đào nhi lanh trí, lấy địa vị của Phủ thân Vương ra dọa, bọn họ mới dám kể lại. Đã rõ mọi chuyện Đào nhi liền nhanh chóng trở về báo cáo.

“Ngươi nói trong phủ Tướng Quân không chỉ có hai vị Thiếu gia, mà vỗn dĩ có thêm một vị Tứ Thiếu gia.”

“Không sai..Tiểu Thư còn nữa, bọn hạ nhân nói vị Tứ Công tử này chính là thân thể yếu nhược, bệnh tật từ nhỏ, vì vậy mà Tống Tướng Quân mới để Hắn rời khỏi phủ dưỡng bệnh.”

“Dưỡng bệnh, đi một lượt hết mười mấy năm. Bệnh này cũng không nhẹ..”

“Vâng, bọn họ còn nói vị Tứ Công tử này rất dọa người..”


“Sao lại nói như vậy..”

“Chỉ nghe bọn họ nói, mặt của Tứ Công tử sinh ra đã xấu hơn người, vì vậy mà lúc nào cũng mang mặt nạ.”

“Mẫu thân của Hắn chắc hẳn cũng đã rất khổ sở..” Lâm Nhược Yên nghĩ đến nếu như có hài tử, nhưng lại bị người mang đi dưỡng bên ngoài mười mấy năm, chỉ e là rất khổ sở đi.

“Về mẫu thân của Tứ Công tử, nghe đâu đã qua đời lúc Hắn còn rất nhỏ. Còn chuyện Mẫu thân của Tứ Công tử..”

“Có chuyện gì sao..”

“Tiểu Thư không biết, bọn hạ nhân trong phủ Tướng Quân này bình thường thì một bộ cung kính, nhưng sau lưng chính là hai mặt đáng sợ. Bọn họ nói về vị Tam phu nhân đã mất kia, nói một cách thậm tệ. Nào là chỉ là một tiểu thiếp thấp hèn, còn thua bọn nô tỳ trong phủ,..rồi còn cái gì mà đoãn mệnh chết yểu..chết đi là đáng. Những lời như vậy mà từ miệng nô tài Phủ Tướng quân thì đúng là gia giáo không nghiêm.”

“Phải phải…Vẫn là Đào Nhi ngươi thấu tình đạt lý..”

“Tiểu Thư đang khen Ta..”

“Nhưng mà suy nghĩ rõ hơn thì xem ra vị Tứ Công tử này cũng đã chịu rất nhiều khổ cực. Nói vậy tiếng cầm hôm đó là của Hắn sao..”

“Chuyện đó thì Đào nhi không rõ, nhưng nói đến biệt viện đó thì chỉ có vị Tứ Công tử cùng thuộc hạ của Hắn trụ.”

“Dẫu sao cũng là con trai của Tướng Quân, lại bị đối xử thảm như vậy…”

“Tiểu Thư không biết, Tống Tướng quân là tam thê tứ thiếp, chuyện bên trọng bên khinh thì chắc chắn là không thể nào không có.. huống hồ Đại Phu Nhân lại là con của Thượng Thư. Tống Tướng Quân chắc chắn cưng chiều con trưởng hơn. Với lại còn chưa nói về gia thế. Hai vị phu nhân đều có gia thế chống lưng, còn vị Tam phu nhân kia thì nghe bảo chỉ là một dân nữ thôn quê. Tranh đấu trong cung đã khó toàn mạng, nói chi chỉ là phủ viện quân hầu..hazz.”


“Đào nhi, Ta phát hiện ngươi còn biết nhiều chuyện hơn cả Ta..”

“Không phải, chỉ là Ta vỗn dĩ nhiều chuyện, nên nói nhiều. Tiểu Thư đừng mắng Ta.”

“Chúng Ta là Tỷ muội, Ngươi từ nhỏ đã hầu hạ Ta thì sao Ta nỡ mắng ngươi. Hơn nữa nói ra người như cha Ta mới là, tuy là có nạp thiếp nhưng cũng chỉ là thuận tình Hoàng thượng mới nạp thiếp. Nhưng nói ra cũng may, Di Nương của Ta lại nhất mực thương yêu Ta.. Không giống như Hắn, Mẫu thân mất, Cha lại không hộ, bị người đưa đi khỏi phủ..”

“Tiểu thư còn chưa biết đấy thôi, lần này sở dĩ bọn họ gọi Tứ Công Tử trở về chính là vì ý chỉ của Hoàng Thượng.”

“Ngươi nói chuyện tuyển Phò mã cho Hoàng Tỷ tỷ sao?..bao nhiêu năm lại chẳng thấy tới lui, nay đột nhiên ý tốt thì chỉ có một câu, chính là trong lòng bọn họ có chủ ý không tốt..”

“Tiểu thư thông minh quá…Nô tỳ cũng nghĩ là chắc chắn có chuyện chẳng tốt..Dẫu sao cũng là chuyện của phủ Tướng Quân, Tiểu thư người đừng có làm loạn, không thì lần sau sẽ bị Vương gia cấm túc..”

“Ngươi có thấy Ta làm loạn bao giờ..Phụ Vương lúc nào cũng phủng Ta trong tay, Ta sắp chết ngạc trong phủ. Cũng may Đại Phu nhân kia cùng Tống Hồng Tú đến, Phụ vương mới cho chúng Ta rời đi, còn bảo theo bao nhiêu ám vệ. Cũng may ở trong phủ Tướng Quân, nếu không cả ngày bị người theo dõi Ta sắp ngạt thở.”

“Vương Gia là muốn tốt cho Người..”

“Ta biết..”