Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 962: Sao thế




Cậu ta kéo tay cô ta ra, nhàn nhạt nói: “Cô ấy là người của chủ câu lạc bộ.”

Đinh Tranh yên tâm: Xem ra lời Xa Tuyết nói là sự thật.

Cố Vân Phàm đeo thắt lưng vào: "Sao thế, ghen à?"

Đinh Tranh ngồi ở cuối giường, sóng mắt trêu ngươi: “Tôi có một dự án điện ảnh, nhân vật chính là một tay đua, nam chính vẫn chưa quyết định.”

Cố Vân Phàm dựa vào tủ TV nhìn cô ta.

Đinh Tranh không chơi đoán đố với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: “Nhưng dự án đang thiếu vốn! Xa Tuyết nói chỗ các anh có thể nhanh chóng kiếm tiền, tôi không tin cô ta cho lắm! Nhưng nếu tôi để anh làm nam chính thì chúng ta chính là người cùng thuyền, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không lừa tôi."

Cố Vân Phàm không đồng ý ngay.

Cậu ta nói cậu ta không có kinh nghiệm diễn xuất.

Đinh Tranh đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có giáo viên diễn xuất đi theo, anh sợ cái gì? Vân Phàm, anh có điều kiện tốt như vậy, nếu diễn bộ phim này, tôi có thể cam đoan anh sẽ trở nên nổi tiếng."

Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc, thong dong nói: “Tôi còn muốn suy nghĩ một chút.”

Đinh Tranh mỉm cười buông cậu ta ra.

Cố Vân Phàm rời khỏi phòng.

Bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra...

Xa Tuyết đi ngang qua cậu ta, nhưng chỉ cười không nói.

Cuối cùng, ánh mắt cậu ta dừng lại ở một góc phòng tiệc, Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh đang nói chuyện với một người phụ nữ rất xinh đẹp. Là bạn thân nhiều năm của Chu Mộ Ngôn, cậu ta biết người phụ nữ đó tên là Ôn Noãn.

Rất đẹp, cũng rất có hương vị phụ nữ.

Cố Vân Phàm đi tới, gọi một tiếng: "Mộ Ngôn, Khương Sinh... Tổng Giám đốc Ôn!"

Chu Mộ Ngôn ôm vợ.

Ngước mắt lên nhìn thấy cậu ta thì lên tiếng mời cậu ta ngồi xuống, lại chính thức giới thiệu.

Cố Vân Phàm móc hộp thuốc lá từ trong túi ra, ném lên bàn trà nhỏ, cười nhạt: "Đại danh Tổng Giám đốc Ôn như sấm bên tai!"

Chu Mộ Ngôn nghe ra sự xem thường. Cậu ta ho khẽ: "Cậu đủ rồi! Khương Sinh còn ở đây!"

Khương Sinh cười híp mắt: "Em không ngại! Năm đó khi anh trai em theo đuổi cô giáo Ôn còn chật vật hơn."

Chu Mộ Ngôn bị chọc tức, làm bộ muốn bóp cổ cô ấy.

"Có vợ của ai hào phóng như em không!... Khương Sinh, rốt cuộc em yêu anh hay yêu cô giáo Ôn của em?"

Khương Sinh cười làm lành.

Chu Mộ Ngôn nhéo mặt cô ấy: “Chỉ biết giả ngu!”

Vừa lúc đó có người gọi cậu ta nên cậu ta bèn đưa Khương Sinh đi xã giao. Trong góc chỉ có Ôn Noãn và Cố Vân Phàm.

Ánh mắt Cố Vân Phàm có hơi càn rỡ, không đứng đắn nói: "Tôi hy sinh cho Tổng Giám đốc Ôn nhiều như vậy, tổng Giám đốc Ôn cảm ơn tôi như thế nào?"

Ôn Noấn nhìn cậu ta.

Một lúc sau, cô lấy từ trong ví ra một tờ chỉ phiếu, đặt trước mặt Cố Vân Phàm.

"Phí cực khổ của cậu Cố!"

"Một nửa còn lại sẽ chuyển hết cho cậu sau khi chuyện thành công."

Cố Vân Phàm nhìn chỉ phiếu: Hai mươi triệu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website