Người nhà họ Hoắc giật mình.
Về đến nhà, trong lòng vẫn ngập u phiền. Hoắc Minh hút thuốc ở phòng sách.
Ôn Noãn biết tâm trạng anh không tốt, cô cố ý làm món anh thích rồi bưng qua.
Điếu thuốc lá bị cô lấy đi.
Hoắc Minh từ từ ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Trước khi thầy giúp anh, e là đã sớm đoán được kết quả.”
Trong lòng Ôn Noãn cũng buồn bã. Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh vào lòng.
Anh rất ít khi yếu đuối như vậy, cũng không hay tỏ ra yếu kém trước mặt vợ, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
“Minh” Ôn Noãn khế nói: “Em đoán trong lòng sư thầy có một hố sâu không thể vượt qua, đã chất chứa nhiều năm. Thân xác ông ấy ở chùa nhưng lòng lại ở vườn đào,
thực ra là bị vây nhốt.”
Cô hơi nghẹn ngào: “Chắc hẳn là lúc sư thầy còn trẻ cũng từng có cô gái mình yêu.”
Hoắc Minh ôm eo cô. Ôn Noãn khẽ nâng khuôn mặt đẹp trai của anh rồi hôn lên: “Minh, em cũng thấy khó chịu như anh, nhưng ý nghĩa cuộc sống của chúng ta là nên sống tốt
hơn, nếu không chẳng phải đã phụ tấm lòng của sư thầy rồi sao?”
Hoắc Minh thì thào: “Trước kia, anh không biết em an ủi người khác hay như vậy! Cô giáo Ôn nói rất trơn tru, xem ra anh đã quá xem thường em rồi!"
Ôn Noãn vuốt ve cái cổ ấm áp của anh, rất dịu dàng nói: “Ăn chút gì đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì cả! Còn nữa, chân anh có đau không?”
Hoắc Minh lắc đầu. Anh nói không đau.
Nhưng Ôn Noãn biết, trong đêm tuyết lần trước, chân của anh ít nhiều gì cũng sẽ để lại di chứng.
Cô muốn xoa bóp cho anh.
Hoắc Minh không cho, anh nhìn Ôn Noãn: “Trước đây anh thực sự không tốt, hại em không bao giờ có thể làm nghệ sĩ dương cầm nữa, bây giờ chân anh cũng xảy ra vấn đề, coi như là anh bồi thường cho em.”
Ôn Noãn hơi tức giận.
Chân của anh bị thương anh mà vẫn không quan tâm, là vì có ý nghĩ như vậy sao?
“Hoắc Minh, em không muốn anh dùng cách này để bồi thường cho eml Anh là chồng em, là bố của bốn đứa con, chân anh xảy ra vấn đề, anh lấy cái gì ôm em và bọn nhỏ đây?”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Ôn Noãn nằm trên đùi anh, lẩm bẩm: “Em thật sự không cần bồi thường như thế này! Chân anh đau em còn có thể được cái gì ngoài xót xa đâu chứ? Hoắc Minh, anh không thể chơi khổ nhục kế như vậy!”
Hoắc Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
Anh khẽ nói: “Ôn Noãn, anh sợ em không vui.”
Anh đã khôi phục trí nhớ, anh không xác định trong lòng Ôn Noãn, tình cảm của bọn họ có còn như ngày xưa không, cho nên anh... dùng khổ nhục kế, nhưng Ôn Noãn dễ dàng nhìn thấu.
“Bà Hoäc thông minh quá rồi.”
Ôn Noấãn không nói nhiều.
Cô chỉ nhẹ nhàng dựa vào anh, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, em hy vọng khi chúng †a già đi, sẽ không có tiếc nuối như thầy Thanh Thủy! Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau thì hãy nói ra.”
Hoắc Minh hơi cảm động.
Anh nói được.
Ôn Noãn để anh ăn xong bữa khuya, sau đó chuẩn bị chườm nóng cho anh.
Hoắc Minh vốn định nói đùa với cô, nhưng sự ra đi của thầy Thanh Thủy chung quy vẫn đè nặng ở đáy lòng anh, cuối cùng anh thản nhiên cười...
Đêm khuya, lúc Ôn Noãn đi ngủ. Hoắc Minh lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn kéo . Nhìn giống Ôn Noãn, nhưng lại không phải.
Đó là cô gái từ nhiều năm trước, rất xinh đẹp, nhìn kỹ rõ ràng là bà cụ Lục ở thành phố C.
Mẹ của Lục Khiêm và Lục Tiểu Noãn.
Dưới ánh đèn vàng, Hoắc Minh nhìn ảnh một hồi lâu rồi lật lại. Trên đó có một dòng chữ nhỏ.
[Giai nhân như mộng, Khả Doanh .]
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!