Khi xe dừng lại, Ôn Noãn kinh ngạc nhìn ra ngoài: “Sao lại đến đây?”
Vậy mà là căn hộ bọn họ từng ở trước đây.
Cô vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
Hoắc Minh cởi dây an toàn, nghiêng người hôn cô.
Giọng anh nóng hổi, như ngậm một ngụm cát nóng: “Không phải chúng ta đã đồng ý đón Giáng sinh ở đây sao? Anh đã sắp xếp cho bọn trẻ ở nhà rồi, bố mẹ đã đón chúng sớm, chúng ta có thể ở đây suốt một đêm.”
Ôn Noãn và anh đã là vợ chồng từ rất lâu rồi.
Cô biết chính xác anh đang nghĩ gì.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, thực ra cô cũng muốn nhưng lại lo lắng cho đứa trẻ.
Hơn nữa, anh còn có một số chuyện vẫn chưa giải thích với cô. Nghĩ đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ yếu ớt và động tình.
Hoắc Minh ôm lấy mặt cô, thăm dò tiến vào trong môi cô, hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng.
Từ trước đến nay anh luôn thích nói những chuyện giữa vợ chồng, lời nói của anh có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Em muốn anh giao cái gì? Tối nay anh sẽ đưa hết cho em, được không?”
Sắc mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Cô vẫn đang mặc váy dạ hội, anh lại trở nên không có quy củ như vậy.
Giọng nói của cô ngọt ngào động lòng người: “Nào có người đàn ông như anh, đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn không kiềm chế chút.”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô, dịu dàng quyến rũ: “Ôn Noãn, chúng ta như thế này có tính là về thăm lại chốn cũ không?”
Một câu hai nghĩa. Sao Ôn Noãn có thể không nghe hiểu?
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn anh, lẩm bẩm: "Hoắc Minh!"
Hoắc Minh có chút không kiên nhãn.
Nhưng Ôn Noãn đang mang thai, anh cũng không thể làm trên xe được.
Khi hai người về đến căn hộ, đã có chút không nhịn được.
Hiên nhà.
Ánh đèn mờ ảo, bọn họ ôm rồi lại hôn như muốn nhập đối phương vào cơ thể mình. Hoắc Minh cảm nhận được tâm tình của Ôn Noãn, anh nhìn chằm chằm vào cô, thở dốc: “Ôn Noãn, đã lâu rồi em không như thế này!”
Ôn Noấn cởi cúc áo sơ mi của anh.
Hai chiếc cúc áo sơ mi màu xanh biển được cởi ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Khuôn mặt anh đẹp, dáng người càng đẹp hơn.
Ôn Noãn không khỏi động tình, cô ngẩng đầu lên hôn cằm anh, mơ hồ nói: “Tất cả điều tốt của anh chỉ một mình em biết thôi, đúng không?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Lúc này, anh như nhìn thấy Ôn Noãn ngày xưa, cô giáo Ôn vừa mới sống cùng anh.
Khi đó, cô luôn mong mỏi được anh ôm cô. Cô tràn ngập yêu thích với cơ thể anh.
Điều này rất thỏa mãn lòng kiêu hãnh đàn ông của anh, anh ôm lấy mặt cô, trầm giọng nói: 'Đúng vậy! Ôn Noãn, từ đầu đến cuối anh chỉ có eml"
Ôn Noãn hôn anh càng say đắm hơn.
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô đến chỗ đàn piano.
Tiếng đàn dương cầm run rẩy.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!