Mấy tháng trước, ông đã chuẩn bị nhà cho bọn họ, lúc đó cô cảm thấy khổ tận cam lai, thực sự có cảm giác xúc động muốn chấp nhận lời cầu hôn của ông, nhưng ông lúc nào cũng có việc bận làm không xong.
Còn cô, cứ chờ đợi mòn mỏi, cũng dần mất niềm tin.
Lục Khiêm hiểu rõ trong lòng.
Chỉ là đông người, ông không tiện nói gì!
Cả nhà ăn uống trò chuyện, lúc Hoắc Minh dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho Ôn Noấn thì Lục Khiêm rất hâm mộ, hâm mộ bọn họ có một gia đình trọn vẹn, cho dù phải trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau.
Còn ông ấy, lại tuyệt vọng bao nhiêu!
Lục Khiêm im lặng.
Tiểu Thước Thước gắp đồ ăn cho ông ấy: “Bố ăn cơm đi.”
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, xoa đầu con trai, rồi lại nhìn sang mẹ của đứa nhỏ.
Minh Châu giả vờ như không biết.
Ăn cơm xong cô còn phải quay quảng cáo nữa, trợ lý đã đợi cô trong xe rồi... Trong phòng rửa tay, Lục Khiêm chặn cô ở bên trong.
Ông nhìn gương mặt yêu kiều trong gương, khàn giọng nói: “Không thể dời lại sao? Hiếm có cơ hội gặp mặt một lần.”
Minh Châu dặm lại son, quay người khẽ đẩy ông: “Em sắp trễ rồi!”
Lục Khiêm không tránh.
Ông vòng một tay qua eo cô, khóa trái cửa phòng vệ sinh.
Minh Châu không đẩy ông ra được.
Cô dứt khoát dựa vào tường, hơi ngẩng đầu, vẻ mặt cũng có chút thất thần.
Cô nói nhẹ nhàng: “Lục Khiêm, anh lúc nào cũng có việc bận không hết, có lẽ đến cả sinh nhật con trai anh cũng không nhớ là ngày nào đâu! Em biết trong mắt anh, công việc của em không có gì quan trọng, cho nên em nên phối hợp với anh vô điều kiện, anh đến rồi thì em phải đẩy lùi công việc, vậy anh biết em lùi lại nửa ngày cần phải chào hỏi với bao nhiêu người không, rồi phải nợ nhân tình biết bao nhiêu người?”
“Lục Khiêm, anh căn bản sẽ không nghĩ đến!”
“Tâm trạng của em, anh căn bản không quan tâm đến.”
Có lẽ là quá thất vọng, nên cô đơn giản chỉ nói ra.
Thật ra cô đã hiểu ra, thay vì chờ đợi Lục Khiêm, chỉ bằng tự đầu tự vào bản thân đi.
Tiểu Thước, cũng cần cô làm gương.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ông không thể phản bác lại cho chính mình, ông cũng có thể cảm nhận được bằng trực giác, cô gái nhỏ luôn quấn lấy mình gọi chú Lục thực sự đã trưởng thành rồi.
Nhưng ông thà rằng cô vĩnh viễn đơn thuần.
Minh Châu có chút khó chịu, cô không muốn cãi nhau với ông.
Cô cúi đầu thấp giọng nói: “Em phải đi rồi! Mấy giờ anh đi... Nếu có thời gian thì chơi cùng Thước Thước đi! Tuổi này của thằng bé sớm đã đi nhà trẻ rồi, anh không biết thằng bé hâm mộ Hoặc Tây và Sùng Quang thế nào đâu.”
Lục Khiêm nghe vậy, trong lòng chợt khó chịu.
Ông vẫn không để cô đi, một tay giữ lấy bờ vai gầy gò của cô, tay kia lấy điếu thuốc ra châm.
Ông chỉ hút được một nửa rồi ngừng, sau đó quay qua hôn cô.
Lục Khiêm hôn triền miên, nhưng không làm gì khác, chỉ hung hăng chiếm lấy bờ môi cô, khiến cả người cô lấp đầy bởi mùi hương của ông...
Minh Châu dần dần không chịu nổi, sau đó cả người mềm nhữn ra. Chỉ là đôi mắt cô ấy ngấn nước.
Lục Khiêm buông cô ra, vẫn tựa vào trán cô, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho.
Là ông phụ bạc cô, khiến cô phải chịu khổ.
Dự án kia chắc chắn phải hoàn thành trước cuối năm, nhưng Lục Khiêm không có dũng khí hứa với cô điều gì được, chỉ sợ cô lại thất vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!