Ôn Noãn nhìn chằm chằm Đinh Tranh.
Vẻ mặt Đinh Tranh đã bán đứng cô ta.
Không có chứng cứ, Ôn Noãn cũng không phí lời thêm, cô chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đinh Tranh, thực ra từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng yêu anh ấy! Cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi!”
Đối với Đinh Tranh mà nói, Cố Trường Khanh giống như món đồ chơi không có được mà thôi.
Phần tình cảm này vốn đã biến thái rồi. Ôn Noãn nói xong, quay đầu rời đi.
Cô đi rất chậm, trợ lý Từ bên cạnh khẽ đỡ cô, bóng lưng cô vẫn thong dong bình tĩnh như vậy.
Đinh Tranh ghen ty đến mức mặt mũi thay đổi. Ôn Noãn có quá nhiều! Quyền thế, tài phú, còn có nhiều người đàn ông yêu cô như vậy.
Hôm đó, nếu không phải Cố Hi Quang chắc chắn Ôn Noấn sẽ không sống nổi, cô không còn thì Đinh Tranh này sẽ thoải mái hơn hẳn!
Tại tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh ký giấy tờ còn tồn động xong, đứng trước cửa sổ sát đất, tay cầm một ly cà phê.
Anh nhìn chăm chú bên ngoài. Sắc trời trắng muốt, dấu hiệu như sắp có tuyết rơi.
Thư ký Trương đứng sau lưng, thấp giọng nói: “Ôn Noãn đi đến nghĩa trang, nhưng hiện tại đã quay về bệnh viện rồi.”
Hoắc Minh siết chặt ly trong tay. Anh không nói gì. Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi.
Mấy hôm nữa là đến lễ giáng sinh rồi, gia đình đoàn tụ, nhưng trải qua nhiều chuyện lại thêm giấc mộng kia, anh nghĩ, tâm trạng Ôn Noấn cũng phức tạp.
Hoäc Minh có thể hiểu được tâm trạng phức tạp này của cô. Nhưng anh nghĩ, luôn có tin tốt chỉ là cô không biết.
Ví dụ như, anh đã khôi phục ký ức trước đây.
Hôm sau, Ôn Noãn xuất viện.
Vốn dĩ nhà họ Hoắc muốn làm tiệc rượu, nhưng nghĩ đến chuyện Ôn Noãn mang thai nên hủy bỏ, chỉ vui vẻ trong nhà thôi.
Dưới lầu, lẩu dê đã làm xong, mùi thơm ngào ngạt khiến mấy đứa nhỏ ghé mắt trông ngóng, Hoắc Minh để bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, còn mình lên lầu gọi Ôn Noãn ăn cơm.
Phòng khách trên lầu hai, hệ thống sưởi vừa đủ.
Ôn Noãn thoải mái tựa vào sô pha, đang xem sách dưỡng thai.
Hoắc Minh đứng trước cửa, yên lặng nhìn chăm chú.
Cô mặc chiếc áo lông rộng màu hồng nhạt, phía dưới là váy hoa nhí, không nhìn rõ đang mang thai, trái lại càng có hương vị phụ nữ.
Tuy nói lần này ở bệnh viện, bọn họ cũng từng gần gũi nhau. Nhưng dù sao cũng không bằng trong nhà.
Hoắc Minh đi đế, không nhịn được cúi người hôn vào sau tai mềm mại của cô, thấp giọng năn nỉ: “Đã sinh hai đứa rồi mà sao vẫn xinh đẹp vậy!”
Ôn Noãn đương nhiên cứ để cho anh hôn.
Hôn một lúc lâu, cô dịu dàng thì thầm: “Em là muốn để bố đứa nhỏ cũng nhìn thấy, không thể để một mình em cực khổ được.”
Hoặc Minh nhớ lại chuyện xưa.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!