Sao anh có thể miêu tả hời hợt như vậy, rõ ràng cuối cùng anh rất đau nhưng anh lại nói rất tốt đẹp.
"Đừng khóc! Ôn Noãn đừng khóc." Anh dỗ dành cô.
Từ trước đến nay Ôn Noấn hướng nội, cô rất ít khi thể hiện tình cảm trước mắt người khác với Hoắc minh, nhưng bây giờ cô rất muốn gặp anh, muốn chạm vào anh, muốn biết anh còn ổn không.
"Hoắc Minh... Em muốn gặp anh."
Hoắc Minh cũng muốn gặp cô.
Nhưng bây giờ anh không đi được, không chỉ là đường núi bị tuyết phủ kín mà còn bì chân của anh bị phỏng lạnh rồi, anh đã quỳ cả đêm, bây giờ một bước cũng đi không nổi.
Nhà chùa đơn giản.
Anh trải qua đau đớn vạn tiễn xuyên tim ở trong giấc mơ, khi tỉnh lại dỗ dành vợ của anh.
"Tuyết dừng rồi, anh sẽ ngồi trực thăng đến có được không?” Ôn Noãn nằm nghiêng người, nước mắt đầy mặt.
Là giấc mơ nhưng cô lại nhớ rõ như thế, cô cũng không khó đoán được anh phải trả giá như thế nào.
Rất có thể anh không ra được.
Ngón tay của Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Em đợi anh..."
Em đợi anh...
Câu nói này giống như đã đợi bốn năm.
Phía bên đó, Hoắc Minh hơi giương cằm lên, nhẹ nhàng ừm một tiếng. Anh nói: "Ôn Noãn, tuyết dừng rồi anh sẽ về."
Cúp điện thoại, anh khẽ vuốt lòng ngực mình.
Đập mãnh liệt đến như thết
Ôn Noãn tỉnh lại.
Không khí nhà họ Hoäc vô cùng vui vẻ, Hoắc Chấn Đông bôn ba nhiều ngày cũng xem như yên tâm.
Ông gọi điện cho con trai biểu dương.
Sau đó lại dẫn theo mấy đứa cháu bảo bối đến thăm Ôn Noãn.
Cửa vừa mở ra, ba đứa trẻ chạy vào còn có một Doãn Tư được ông bế ở trong lòng, Tiểu Doãn Tư đã hơn một tuổi rồi đang biết u ơ gọi: "Mẹ."
Ôn Noấn từ từ hồi phục được chút, dựa vào đầu giường đưa tay ra.
Hoắc Chấn Đông lại không cho Doãn Tư qua đó: "Mẹ không khoẻ, trong bụng còn có em bé, ông nội bế bảo bối Doãn Tư của chúng nhé."
Tiểu Doãn Tư cái hiểu cái không.
Cậu bé thích ông nội, cái tay mập mạp trắng ngần nâng mặt của Hoắc Chấn Đông, hôn một miếng.
Hoắc Chấn Đông nhìn Ôn Noãn, không tự chủ được rơi lệ.
Ông nói một hơi: "Tỉnh dậy là tốt, tỉnh dậy là tốt! Đứa trẻ này con không tỉnh dậy nữa thì Minh sắp điên mất rồi."
Ôn Noãn mỉm cười. Tiểu Hoắc Tây cùng Sùng Quang đi qua, cùng dựa vào bên cạnh cô.
Ôn Noãn dịu dàng sờ đầu bọn trẻ, đặc biệt là Tiểu Hoắc Tây đáng thương nhìn mẹ.
Ôn Noãn mềm lòng, gọi cô bé vào trong chăn.
Tiểu Hoắc Tây lập tức tháo giày da nhỏ xuống, chui vào trong chăn cẩn thận sờ bụng của mẹ.
Ôn Noấãn cũng nhẹ nhàng sờ bụng.
Cô nhớ trong mơ Minh nói đứa trẻ này tên Hoắc Kiều.
Vậy thì gọi là Hoắc Kiều đi!
Trương Sùng Quang ở bên cạnh đưa tay sờ tóc của Tiểu Hoắc Tây, cảm thấy cô bé rất thích làm nững. Cô bé đã lớn như vậy rồi còn suốt ngày chui vào trong mẹ.
Cậu nhóc nghĩ: Hoắc Tây lớn rồi chắc chắn rất quấn người.
Ôn Noãn cũng sờ đầu cậu nhóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!