Tất cả mọi người, tất cả âm thanh đều biến mất hết...
Chỉ có cô và Hoắc Minh!
Ôn Noấn cố gắng chạy về phía anh, nhưng bất kể cô nỗ lực như thế nào cũng không có cách nào tiếp cận anh, cô cứ như vậy nhìn anh ngồi ở đó, toàn thân đều là máu, đàn "người yêu ánh trăng".
Dương cầm morningdew...
Căn hộ, cô đút Tiểu Bạch...
Trong lòng Ôn Noãn đau xót!
Hoäc Minh, vì sao anh đột nhiên xuất hiện, lại vì sao không thể em tiếp cận?
Bỗng dưng...
Cơ thể của người đàn ông mặc áo vest màu trắng đang dần trở nên trong suốt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy, anh dừng tay lại nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.
Tiếng dương cầm vẫn đang tiếp tục.
Cuối cùng Ôn Noãn có thể đến gần anh.
Tay gần như trong suốt của Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ khuôn mặt cô, dịu dàng nói: "Sao lại đến đây rồi?"
Cô bật khóc: "Hoắc Minh!" Cô đột nhiên cảm thấy là giấc mơ, nhưng trong giấc mơ cũng biết đau mà... "Đừng khóc."
Anh an ủi cô gái nhỏ của anh: "Anh không đau! Ôn Noãn, quan trọng nhất chúng ta vẫn còn ở bên nhau... Tin anh!"
Môi cô run rẩy, một hồi lâu mới nhấc lên được. Cô đưa anh xem nhẫn ở ngón tay: "Hoắc Minh, em tin anh!"
Hoắc Minh cười rất nhẹ cho dù nụ cười ấy đã mờ ảo, anh muốn chạm vào cô nhưng không còn cách nào chạm vào cơ thể cô nữa.
Anh biến mất ở trên sân khấu. Cánh hoa hồng ở xung quanh cũng từ từ dâng lên...
“Hoắc Minh!" Ôn Noãn ở tuổi hai mươi khóc đến thấu ruột thấu gan, từ từ quỳ xuống.
Hoắc Minh, anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất như vậy, Hoắc Minh anh kêu em phải làm sao?
Thật sự là một giấc mơ sao?
Anh có còn quay về không?
“Hoắc Minh!”
“Hoắc Minh, đừng, đừng làm như vậy!”
Bệnh viện tốt nhất thành phố B, Ôn Noãn hôn mê bảy ngày không ngừng nói mớ, đột nhiên cô mở mắt ra.
Bởi vì cơ thể không vận động thời gian dài nên căng cứng. Hơi động đậy, thần kinh cũng kéo đến đau vô cùng.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, bà Hoắc mừng đến chảy nước mắt. “Ôn Noãn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Ôn Noãn nhìn trong phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Hoắc Minh, cô khó khăn hỏi: “Mẹ... Hoắc Minh đâu rồi?”
Sắc mặt của bà Hoắc khó coi. Ôn Noãn hối thúc hỏi thêm lần nữa.
bà Hoắc dịu dàng đắp chăn lại cho cô, nói sự thật với cô: “Hoắc Minh vào trong núi gặp thầy Thanh Thuỷ rồi.”
Vào núi?
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô nhìn ra bên ngoài, trời đất đều trắng xóa, đang rơi tuyết rất dày. Sao anh lên núi được?
Trong mắt Ôn Noãn gấp gáp, bà Hoắc lau nước mắt: “Mẹ lập tức gọi điện thoại báo cho nó biết tin tốt này, con đừng gấp chăm sóc cho bản thân trước!”
Nói xong, lập tức gọi điện thoại.
Điện thoại vang rất lâu mới bắt máy, là giọng nói quen thuộc nhưng yếu ớt của Hoắc Minh: “Mẹt”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!