Tám giờ tối, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về nhà.
Bentley vàng kim chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Ôn, đột nhiên cửa xe bị khóa lại cạch một cái.
Anh khóa cửa xe lại. Ôn Noãn nghiêng người nhìn anh, hơi sợ hãi: "Hoắc Minh, nhanh quá!"
Hoắc Minh chỉ cần dùng một phần công lực là có thể đối phó với Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, anh cười nhạt nói: "Anh còn chưa làm gì, sao lại nhanh quá?"
Khuôn mặt Ôn Noãn nóng đỏ lên.
Tuy cô chưa trải sự đời, nhưng vẫn có thể hiểu được mấy lời nói đều cáng của đám đàn ông.
Hoắc Minh thưởng thức vẻ bối rối của cô một lát, dù sao cũng đau lòng cô, không nỡ bắt ép quá mức.
Anh cởi đai an toàn ra cho cô, lại vén tóc cô lên. Nhiệt độ trong xe tăng lên.
Ôn Noãn hồi hộp lo lắng, đây là lần đầu cô ở gần đàn ông như này, hơn nữa trong mắt anh còn có chút dục vọng xa lạ với cô.
Ngay khi tim cô đang đập vang như sấm, Hoắc Minh cúi người tới. Giọng nói của anh còn gợi dục hơn cả bóng đêm.
"Anh muốn hôn eml"
Lúc ấy, vẻ mặt của Ôn Noãn giống như một con thú nhỏ.
Hoắc Minh đang lúc động tình, dứt khoát ôm cô vào lòng mình. Ôn Noãn luống cuống không biết nên làm thế nào.
"Ôm cổ anh." Anh dùng sống mũi chống lên mũi cô, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, khàn giọng ra lệnh cho cô.
Đầu tiên Ôn Noãn không dám, sau đó vẫn chậm rãi đặt tay lên vai anh.
Cô thậm chí còn cúi đầu không dám nhìn anh, thân thể ngây ngô run rẩy không ngừng.
Chỉ là một cái hôn thôi mà cô sợ tới mức như vậy.
Hoắc Minh vòng một tay ôm eo cô, tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi cô.
Từ đầu chỉ nhợt nhạt hôn. Sau đó cảm thấy không đủ, lại bắt đầu làm cái khác...
Ôn Noãn không chịu.
Cô dựa lên vai anh, ngón tay mảnh khảnh đè chặt tay anh lại. "Không cho anh động vào!"
Tuy cô có cảm giác với anh, nhưng mà cô vẫn tỉnh táo, bọn họ vừa mới quen biết vừa mới yêu đương... Hôn môi đã là quá mức rồi, huống chỉ là chuyện khác.
Giọng nói của thiếu nữ yếu ớt, còn giống như đang khóc.
Hoắc Minh kéo lại một tia lý trí.
Là anh không đúng.
Người trong lòng ngực anh là vợ anh, cho dù anh có làm gì cũng không quá phận. Nhưng đối với Ôn Noãn hai mươi tuổi mà nói, Hoắc Minh anh chỉ là một
người đàn ông xa lạ.
Anh lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng, váy đã bị cởi một nửa, đang treo trên cánh tay trắng trẻo, thoạt nhìn gợi cảm không nói nên lời, khiến người ta...
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn ra. Anh duỗi tay nhẹ nhàng kéo váy lên cho cô, cài từng viên từng viên lại.
Anh lại hôn mặt cô, ôn hòa cưng chiều: "Không được khóc! Không động vào eml"
Ôn Noãn muốn đi xuống.
Anh không cho.
Hoặc Minh một tay ôm cô, tay khác rút một điếu thuốc lá từ hộp đựng đồ ra.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!