Cô Lê?
Ôn Noãn đoán chắc là giám đốc Lê của Trung tâm âm nhạc, trước đây giám đốc Lê đã quan tâm chăm sóc cô rất nhiều, Ôn Noãn không thể từ chối lời mời của cô ấy.
Ôn Noãn gọi điện thoại trả lời.
Trong điện thoại, giám đốc Lê không nói nhiều, chỉ cười: "Là chuyện tốt, buổi trưa chúng ta vừa ăn vừa nói nhé."
Ôn Noãn có chút tò mò!
Thấy còn hai ba tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, Ôn Noãn dứt khoát đi đo kích thước tấm rèm che cửa sổ sát đất trong phòng khách, còn chụp ảnh căn hộ, quyết định buổi chiều đến cửa hàng nội thất.
Buổi trưa, cô gặp giám đốc Lê ở một tiệm cá nướng, giám đốc Lê là người miền Nam thích ăn cay, Ôn Noãn cũng ăn
chung, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ cả lên.
Khi ăn gần xong, giám đốc Lê mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.
"Chắc em đã biết, Đinh Tranh đã bị tập thể phụ huynh học sinh tẩy chay rồi."
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô bất giác nói: "Sao lại thế được? Mấy ngày trước em còn thấy cô ta rất thân với những phụ huynh đó, hình như còn rất được yêu thích."
Giám đốc Lê cười đầy ẩn ý.
Cô ấy nói: “Ôn Noãn, em thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”
Mặt Ôn Noãn nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến em sao?”
Giám đốc Lê cũng không vòng vo với cô nữa mà nói thẳng: “Phải nói là có liên quan đến luật sư Hoắc nổi tiếng, anh ta đi cùng em đến tham dự buổi họp lớp, hiệu quả giống như bom nguyên tử vậy! Ôn Noãn... những bậc phụ huynh đó đều là những kẻ có đầu óc biết tính toán, bây giờ họ đều muốn thông qua em để lấy lòng Hoắc Minh."
Cô ấy nhún vai: “Họ đang làm ầm ï đòi thay thế Đỉnh Tranh, muốn mời em về dạy con của họ.”
Tình người mỏng manh, Ôn Noãn cười nhạt.
Giám đốc Lê đoán được cô đang nghĩ gì, cũng thấu hiểu: “Em không muốn quay lại cũng được, nếu là chị thì chị cũng không muốn nghe lời than trách, phàn nàn! Dù thế nào đi nữa, Đinh Tranh cũng không thể tiếp tục ở lại Trung tâm âm nhạc, chị nghe nói có người không ưa cô ấy, cô ấy hiện đang khóc lóc van xin trong phòng làm việc của sếp lớn!”
Ôn Noãn đoán được là ai.
Cố Trường Khanh!
Cô và Cố Trường Khanh đã chia tay nhưng người đàn ông này lại dùng mọi thủ đoạn để xâm nhập vào thế giới của cô, tuy nhiên giờ đây trái tim Ôn Noãn đã nguội lạnh.
Giám đốc Lê sáng suốt không nói thêm gì nữa, càng không hỏi về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.
Xét đến cùng chỉ là mối quan hệ nam nữ mà thôi!
Sau bữa ăn, giám đốc Lê phải quay lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà Đinh Tranh đã gây ra nên vội trở về.
Ôn Noãn ổn định lại tâm trạng.
Chuyện đã qua rồi, cô không muốn nghĩ lại mãi, dù trong lòng Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể bị hắn ảnh hưởng nữa, cô muốn hoàn toàn quên đi người này.
Ôn Noãn bắt taxi tới cửa hàng nội thất.
Cô chọn loại vải đậm phong cách Baroque, đặt mua một tấm rèm dài, lại dựa trên màu này chọn ra hai chiếc bình hoa màu xanh lam, một lớn và một nhỏ.
Chỉ riêng vài món đồ này đã có giá ba trăm bốn mươi ngàn.
Ôn Noãn không hề đau lòng, cô cảm thấy cây đàn dương cầm xứng đáng được trang trí với thứ tốt nhất.
Người quản lý quẹt thẻ thanh toán xong, lịch sự tặng thêm một món quà nhỏ.
"Cô Ôn, chúng tôi sẽ đến giao hàng và lắp đặt trước bốn giờ chiều, cô hãy yên tâm nhé."
Ôn Noãn mỉm cười.
Cô tiếp tục đi dạo xung quanh, mua thêm khăn trải bàn và đồ trang trí bằng ren khá đẹp, mua được thứ mình thích khiến tâm trạng cô rất tốt, cô còn gửi tin nhắn Zalo báo cho Hoắc Minh rằng có thể sáu giờ tối nay cô mới trở về nhà.
Hoắc Minh trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Tuân lệnh, thưa cô giáo Ôn.]
Ôn Noãn đọc vài từ ngắn ngủi đó, trong lòng hơi rung động, cô nghĩ cô đã thật sự thích Hoắc Minh rồi.
Cô không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Với một người đàn ông như Hoắc Minh, việc phụ nữ thích anh ấy là chuyện không thể bình thường hơn.
Sau khi trở về căn hộ, người thợ lắp đặt đã nhanh chóng đến lắp xong rèm cửa, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của Ôn Noấn.
Phối với Morning Dew, thật tuyệt vời. Ôn Noãn cắm hoa tươi vào bình, trải những món đồ ren xinh đẹp kia vào nơi cần đặt... Cả căn hộ đã thay đổi rất nhiều, ấm áp hơn hẳn.
Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.