Bạch Vi phàn nàn.
Ôn Noãn cười cười, cô lẳng lặng nhìn Bạch Vi, trong lòng cảm thấy yên tâm.
Những năm qua, có lẽ cô đã mất đi rất nhiều người nhưng có rất nhiều người ở bên cạnh cô trước sau như một, không thay đổi.
Mẹ, bọn nhỏ, Bạch Vĩ...
Cuộc đời luôn có những điều hối tiếc, nhưng lúc này Ôn Noãn lại thấy rất hài lòng.
Cô nhẹ nhàng chạm vào tóc Bạch Vi, nhỏ nhẹ nói: “Tớ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho cậu.”
Trở lại biệt thự.
Bọn nhỏ vẫn chưa về, chỉ có mình tiểu Doãn Tư ở nhà.
Ôn Noãn cố ý nấu món ăn mà cậu bé yêu thích và chơi cùng cậu bé. Doãn Tư mới hơn một tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết trong bụng mẹ có em bé, nên không bao giờ nhõng nhão đòi mẹ bế.
Sẩm tối, tài xế đón hai thằng nhóc về nhà.
Lão Triệu cười ha hả: “Lát nữa Minh mới về nhài”
Ôn Noãn mỉm cười nói mình biết rồi.
Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, nhẹ nhàng êm ái.
Ôn Noãn ở sau lưng bọn nhỏ gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh có thể về sớm một chút không?”
Hoắc Minh lúc này đang ngồi ở trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Tây Á.
Anh khẽ mỉm cười hỏi: “Nhớ anh hả?”
Ôn Noãn nhìn tuyết rơi bên ngoài, lại nhìn lũ trẻ ngoài sảnh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật Sùng Quang.”
Hoắc Minh thoáng giật mình.
Lúc này, thư ký Trương vừa hay đi vào: "Tổng giám đốc Hoắc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!"
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, dời cuộc họp sang sáng mai đi! Nói mọi người tan làm sớm."
Thư ký Trương rất ngạc nhiên.
Hoắc Minh cười cười: “Hôm nay là sinh nhật con trai tôi.
Tắt điện thoại, Hoắc Minh khoác thêm áo bành tô mỏng rồi rời khỏi công ty.
Thư ký Trương đứng đó mỉm cười...
Hoắc Minh lái xe về đến biệt thự vừa đúng bảy giờ.
Anh mở cửa xe bước xuống, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cả thành phố cũng chìm trong một màu trắng xóa, nhìn qua rất lạnh lo nhưng trong nhà rọi ra ánh đèn vàng ấm áp.
Từ trong cốp xe anh lấy món quà, chậm rãi bước vào đại sảnh.
"Bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn."
Hoắc Minh vừa nói vừa dùng một tay cởi cúc áo khoác, sau đó gọi Sùng Quang: "“Sùng Quang, lại đây!"
Tiểu Sùng Quang đang nửa quỳ trên ghế ăn. Trước mặt cậu bé là một chiếc bánh ngọt nhỏ do Ôn
Noãn tự tay làm, còn có vài món ăn do người hầu trong nhà dày công chuẩn bị.
Hầu hết đều là những món cậu bé thích ăn.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!