Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 870: Minh Châu khóc còn dữ dội hơn




Về phần có đi hay không, cô nghĩ rằng, Minh Châu đã có đáp án cho mình rồi.

Lúc này Hoắc Minh đã bàn xong công chuyện liền tới đây tìm Ôn Noãn.

Vừa lúc thấy mắt em gái mình đang ngấn lệ.

Anh đứng ở cửa phòng, sờ điếu thuốc lá châm lên, hút một hơi rồi mơ hồ hỏi: “Lại đau lòng vì lão già kia?”

“Minh!” Ôn Noãn cắn môi.

Hoắc Minh cầm lấy điếu thuốc, chậm rãi thở ra làn khói, cười cười: “Em là em, cậu em là cậu em... Em nói xem ông †a mắng anh nhiều lần như vậy rồi, mà em còn không mang anh đi trừng phạt ông ta một chút?”

Lập tức, Ôn Noãn tắt thở.

Minh Châu sợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bọn họ, vội vàng nói mình không sao cả.

Hoắc Minh liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ôm lấy bà xã, cực kỳ ôn nhu nói rằng: “Vẫn nên về nhà thôi! Mấy đứa nhỏ chơi muốn điên rồi!... Minh Châu, em và Thước Thước cứ ở nơi này đi!"

Minh Châu ừm một tiếng, nhìn theo bọn họ rời đi.

Chờ đến trong khi nhà an tĩnh lại, cô mới ngồi xuống một lần nữa, nhìn cái nhân kim cương kia đến phát ngốc.

Điện thoại bên cạnh vang lên.

Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông vô cùng rõ ràng, vừa nhìn thì thấy là Lục Khiêm gọi điện tới.

Minh Châu do dự một chút rồi vân bắt máy.

Đầu bên kia rất an tĩnh, giọng của Lục Khiêm hơi khàn, ông hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Minh Châu khit mũi vài cái.

“Chú đang hỏi đến chuyện xem lễ, hay là chuyện sinh sống cùng nhau? Lục Khiêm, hai vấn đề này tôi đều chưa nghĩ xong, chú cho tôi chút thời gian.”

Ở đầu bên kia, Lục Khiêm thấp giọng nở nụ cười, giọng nói của ông càng thêm trầm thấp khàn khàn: “Càng ngày càng ra dáng vẻ của người lớn rồi! Minh Châu, là anh quá nôn nóng, là anh quá muốn nói tin tức này với em! Tối hôm qua có Thước Thước nên rất nhiều lời đều không tiện nói với em, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc một chút, được không em?”

“Không được!” Giọng cô mang theo chút giọng mũi.

Lục Khiêm vô cùng hiểu cô, biết cô sắp khóc.

Ông có thể hiểu được, một người phụ nữ có điều kiện vô cùng tốt lại bị ông vứt bỏ lại trong tối ngoài sáng, chờ ông mấy năm liền, bất kể là ai ở thời điểm như vậy đều sẽ đau lòng, cũng sẽ không dễ chịu

Ông không ép cô, mà chuyển sang nói chuyện khác với cô.

Giọng Lục Khiêm rất nhẹ nhàng, ông thấp giọng nói với cô rằng: “Mùa đông tới rồi, hoa tử đằng trong nhà đã rụng, nhưng sang năm vẫn sẽ nở tiếp!... Minh Châu, em có nghe không? Vừa rồi bà cụ đã đưa cho anh một phần hoành thánh, rất nhiều nhân thịt, còn có rau thơm nữa, rõ ràng bà ấy biết anh không thích ăn cái này mài! Bà ấy càng ngày càng bá đạo, không cho anh ăn nhiều, nói anh rằng nếu khó coi sẽ không lừa được con gái nhà người ta nữa!”

“Bà cụ rất nhớ em, cũng nhớ Thước Thước.”

“Bà ấy làm cho Thước Thước hai đôi giày vải, vừa bảo anh mang tới đây đấy."

Minh Châu nhỏ giọng khóc nức nở.

Mấy năm trước, những ngày trôi qua ở thành phố C là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và chú Lục.

Hai người đã trải qua vô số việc, cô chẳng sợ tổn thương nữa.

Quay đầu nghĩ lại, nó vẫn là tốt đẹp.

Lục Khiêm nghe thấy cô khóc, vô cùng dịu dàng dỗ dành cô: “Lại đây mang theo Thước Thước qua đây được không, anh dẫn các em ăn hết đồ ở thành phố C, dẫn các em đi dạo trung tâm thương mại, sau đó lại dẫn nhóc con đi thăm họ hàng, nhiều người thân như vậy sẽ cầm bao lì xì đến mức mỏi tay đấy."

Minh Châu khóc còn dữ dội hơn.

Ông luôn có bản lĩnh khiến cô khóc. Tốt hay xấu, đều là Lục Khiêm mang cho cô cả...

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!