Chiếc khóa bình an kia vẫn lặng lẽ nằm ở đó.
Ôn Noãn cầm nó lên.
Cô đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đó.
Đó là hơi ấm cơ thể cuối cùng lúc Cố Trường Khanh còn sống.
Đúng lúc này, tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa: “Bà chủ đã dậy chưa ạ? Ông chủ đã báo là chiều nay sẽ trở lại đón bà chủ lên núi để gặp thầy Thanh Thủy.”
Ôn Noãn hơi ngẩn ra.
Cô vốn tưởng là Hoắc Minh chỉ nói cho vui thôi, ai ngờ lại thật sự chuẩn bị đi.
Cô trả lời đã biết.
Ôn Noãn lại lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó cất khóa bình an vào trong két sắt.
Lúc này, điện thoại của cô kêu lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thì ra là cô Hồ gọi tới.
Giọng nói của cô Hồ rất vui vẻ, cô ấy nói với cô rằng dù phim điện ảnh của cô mới quay được một nửa nhưng cũng đã được đề cử ở một lễ trao giải nào đó, ngành điện ảnh cũng rất coi trọng nó.
Đối với Ôn Noãn, tin tức này lúc nào cũng làm cô rất vui.
Co lại tán gầu với cô Hồ thêm một lúc.
Giữ trưa, Hoắc Minh dẫn Doãn Tư trở về. Tiểu Doãn Tư rất thích bố mình, không cần bảo mẫu ôm mà chỉ muốn bố ôm thôi. Ôn Noãn nói: “Chiều không đưa Doãn Tư đi cùng nữa! Đường núi khó đi!”
Đúng là con trai ruột của Hoắc Minh.
“Phải dẫn thằng bé đi cùng chứ! Tiện đây để thầy Thanh Thủy xem thử xem.”
Ôn Noãn gật đầu. Cô chuẩn bị đồ cũng, lại cầm theo ít nhang.
Ba giờ chiều, Hoắc Minh dẫn theo vợ con xin gặp thầy Thanh Thủy.
Đúng lúc thầy đang ở đây.
Đôi mắt tinh tường ấy nhìn Hoắc Minh chăm chú, chắp tay trước ngực: “Lần này gặp thí chủ, bần tăng cảm thấy thí chủ đã thay da đổi thịt rồi.”
Bình thường Hoắc Minh không tin thần phật.
Nhưng dù sao anh vẫn kính sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!