Minh Châu quay lại nhìn.
Cô Hồ không hề né tránh mà ôm lại người đàn ông kia, còn tươi cười cực kỳ quyến rũ: "Sao mà bất ngờ vậy? Tôi đã nói cô trẻ con, đúng thật là trẻ con mà, nam nữ làm như vậy không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ tôi phải thủ thân như ngọc vì Lục Khiêm kia, dù sao thì từ khi cô xuất hiện, ngài ấy cũng chẳng bao giờ ở bên tôi cả, chẳng lẽ tôi không được ra ngoài chơi đùa một chút sao?”
Hô hấp Minh Châu hơi rối loạn. Cô ấy nói gì cơ? Chú... Lục không hề ở bên cô ta? Vậy thì tại sao ông ấy lại muốn gạt cô?
Cô Hồ nhìn thấy vẻ nghỉ ngờ của cô, quyết định làm người tốt tới cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên.
Cô ta bước tới phía trước mấy bước, sửa sang lại quần áo cho Minh Châu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chuyện giữa tôi và chú Lục của cô đều là chuyện cũ cả rồi, lúc đó ngài ấy đúng thật là có chút thích tôi, cũng không phải tôi chưa từng ôm mộng đẹp sẽ được làm bà Lục, nhưng lần này ngài ấy chỉ mượn cơ thể tôi chứ không chạm vào người tôi, ngài ấy sẽ không lấy tôi đâu! Ngài ấy không chạm chút gì vào tôi, thì tôi còn có thể nói gì được chứ"
Hai người đều không phải kiểu người khư khư giữ mình trong sạch.
Không chạm vào, có nghĩa là không thích!
Minh Châu bất động nhìn cô, thầm thì nói: "Tại sao cô lại nói cho tôi biết?"
"Thấy cô ngốc quá thôi!"
Cô Hồ dịu dàng cười: "Thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô, có lẽ là bị ngài ấy bắt nạt lắm đây, được rồi, được rồi... Là tôi đau lòng nên nói cho cô thôi, muốn biết rõ ràng hơn thì hãy đích thân hỏi chú Lục của cô đi, ngài ấy nghĩ gì trong lòng thì cũng chỉ mình ngài ấy biết."
Cô Hồ nói xong bèn quay lại, vòng tay ôm eo người đàn ông tuấn tú kia, ngọt ngào hôn một cái.
Hai người dính nhau, cùng lên xe. Xe vừa mới khởi động, Minh Châu đã cản xe lại, cô Hồ và người đàn ông đang hôn nhau đắm đuối phía sau xe, bị
cái phanh gấp này làm sợ hết hồn, lái xe xấu hổ nói: "Cô Hoắc chặn trước đầu xe!"
Khi ba người còn đang nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã mở cửa xe, chen vào cạnh cô Hồ và cậu thanh niên khôi ngô.
Bầu không khí cực kỳ quái dị.
Quần áo cô Hồ đều xộc xệch cả lên, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người thanh niên kia cũng không khá hơn là bao. Giọng Minh Châu cứng rắn: "Chở tôi đến sân bay."
Cô Hồ không thể làm gì, giận tái mặt: "Tôi nợ gì cô cơ chứ!"
Minh Châu vẫn không chịu đi xuống.
Người đàn ông kia nở nụ cười, an ủi cô Hồ: "Cứ đưa cô ấy đi!"
Anh ta rất thích cô Hồ, chỉ mong Hoắc Minh Châu dính lấy tên họ Lục kia đi, để anh ta có thể chân chính chiếm lấy nữ diễn viên kinh kịch nổi tiếng này, mỗi người ôm một tâm tư khác nhau, xe bắt đầu được lái đến sân bay.
Minh Châu nhát gan, tưởng tượng chú Lục có thể có nỗi khổ riêng nào đó nên mới phải làm vậy, khóc suốt trên đường đến sân bay.
Cô Hồ cài lại nút quần áo, trợn mắt khinh thường.
Hưng phấn gì đó đều bay biến sạch chỉ vì tiếng nức nở của quỷ khóc nhè này...
Đêm đã khuya, đương nhiên là không có chuyến bay nào.
Minh Châu ngồi một mình trong phòng chờ, trên tay cầm tấm vé sớm nhất bay đến thành phố C vào sáng mai.
Cô có thể về nhà trước.
Nhưng cô không thể đợi được nữa, chỉ muốn ngồi đây chờ.
Cô cũng nghĩ đến việc gọi điện cho Lục Khiêm, nhưng lại sợ ông không bắt máy.
Ở phía xa có một nhóm người đi ngang qua.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website