Lục Khiêm vẫn bước tới.
Ánh đèn neon của thành phố phủ lên họ một lớp ánh sáng sặc sỡ nhiều màu, khiến cho mọi thứ có vẻ không chân thật.
Như một giấc mơ, như phù du mờ ảo.
Giống như, ông chưa bao giờ rời xa cô, chưa bao giờ nói ra những lời tổn thương đó.
Giống như, ông vẫn là chú Lục của cô, vẫn đêm đêm ôm lấy cô, sáng sớm gọi cô là Heo Nhỏ, nói răng anh phải đi trước rồi...
Môi cô run run, nhìn ông đang từ từ lại gần mình.
Nếu có thể, cô ước gì có thể không bao giờ tỉnh lại khỏi giấc mộng này, nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho. phép cô làm vậy.
"Minh Châu." Ông khó xử vuốt ve mặt cô.
Cô tránh đi, thuận tay cho ông một bạt tai.
Thật ra cô tát không quá mạnh, nhưng âm thanh rất vang, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Minh Châu tát xong, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cánh môi cô hơi run: "Ngài Lục thật đứng đắn, phụ nữ nào từng ngủ qua với ngài đều được sắp xếp đường lui, có điều Minh Châu tôi đây không cần... dù có độc thân hay không thì cũng không liên quan gì đến ngài Lục cả!"
Cô buộc mình phải nói ra những lời này, sau đó bước đến cạnh cửa.
Nhưng dù cô kéo thế nào đi chăng nữa, cũng không thể mở cửa ra.
Cô sững người, âm thanh mang theo giọng mũi: "Ngài làm gì vậy? Không sợ người ngoài thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài Lục sao?”
Lục Khiêm từ từ bước đến, nắm lấy tay cô.
Ông áp sát vào cô, rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu một chút, ông sẽ có thể hôn lên phần da thịt mềm mại sau tai cô, bao nhiêu lần hai người vui vẻ bên nhau, ông đều thích hôn vào nơi đó, trêu chọc khiến cô mơ màng.
Nhưng lúc này đây, ông chỉ cầm tay cô, trầm giọng nói: "Nghe lời một chút, được không em? Tìm một người phù hợp kết hôn, chung sống bình yên đến hết đời."
Minh Châu lại ngẩn ngơ.
Bình yên...
Cô không thể biết đến hai chữ bình yên sau khi kết thúc chuyện tình này nữa rồi!
Trước giờ cô chưa bao giờ là người xấu tính, cho dù bị người khác bỡn cợt cũng không thể nói ra những lời cay nghiệt, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi ông, không bao giờ gặp lại ông nữa!
Cuối cùng, Lục Khiêm cũng buông cô ra...
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, ông một mình đứng đó, nhìn cảnh đêm cô từng ngắm.
Thư ký Liễu lặng im xuất hiện, nhỏ giọng nói: "Cô ấy về trước rồi."
Lục Khiêm ừ một tiếng, chậm rãi châm điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cơ h p gỡ như hôm nay, hẳn là sau này sẽ không được mấy lần nữa... Lão Liễu, cậu có nghĩ hai năm nữa cô ấy tìm được một tấm chồng tốt hay không? Cô ấy sẽ cưới chồng sinh con, nếu sinh được con gái, chắc chắn sẽ rất giống mẹ!”
Đôi mắt thư ký Liễu nóng lên: "Ngài đừng nói nữa!"
Có lẽ, có lẽ sẽ có một bước ngoặt như thết
Lục Khiêm im lặng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn không có biểu cảm gì.
Ông có rất nhiều chuyện phải nghĩ...
Nếu như ông gặp được Minh Châu lúc ông trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn ông sẽ tìm mọi cách để sớm cưới cô về nhà, khiến cô vui vẻ hân hoan mỗi ngày, không biết đến phiền não sầu đau là gì!
Thật lâu sau, ông thở dài một tiếng: "Chuẩn bị máy bay quay về thành phố C đi!"
Minh Châu rời khỏi bữa tiệc.
Cô ấy không về thẳng nhà mà tìm một cửa hàng, thay chiếc váy Haute Couture cả triệu tệ kia thành một bộ đồ thoải mái, sau đó đi dạo lang thang không mục đích ngoài đường.
Đêm khuya. Một chiếc xe RV màu đen chậm rãi lướt qua cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!