Minh Châu cụp mắt, khóe mắt rưng rưng, nhưng cô vẫn gọi một cuộc cho ông... muốn nghe ông giải thích.
Lục Khiêm đang ở câu lạc bộ.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, ông ngừng chơi bài, lắng lặng nhìn dãy số kia.
"Hoắc Minh Châu."
Ông Dịch liền trêu ghẹo mấy câu: "Sao vậy, đuôi nhỏ lại đuổi theo à?”
Lục Khiêm như vừa tỉnh lại giữa cơn mơ, phong lưu thoải mái cười cười: "Chỉ là một cô nhóc mà thôi, có thể nhiệt tình được bao lâu cơ chứ?"
Ông hớp một hớp rượu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cô Hồ nghe điện thoại giúp tôi nhé."
Cô Hồ nhất thời không hiểu ý ông là gì, cô ta cũng là phụ nữ, đương nhiên đã nhạy cảm nhận ra quan hệ của ông và Lục Minh Châu rất thân mật, trước đây còn có khoảng thời gian ông làm lơ cô ta...
Không biết vì sao gần đây ông lại liên hệ lại với mình.
Chẳng qua chỉ có cô ta biết, người ta giả vờ nhiệt tình như vậy, nhưng không bao giờ chạm vào cô ta nữa.
Cô Hồ bất động, Lục Khiêm bèn thúc giục: "Bắt máy đi chứt"
Cô Hồ đành phải cẩn thận đắn đo tiếp điện thoại, dùng giọng dịu dàng mềm mại nói: "Là cô Hoắc sao, chú Lục của cô đang chơi ở câu lạc bộ, nếu muốn thì cô qua đây chơi cùng nhé!”
Đầu bên kia điện thoại, tiếng hít thở của Minh Châu rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.
Một lúc lâu sau, tiếng cúp máy nhẹ nhàng vàng lên trong điện thoại.
Lá bài định đánh ra trong tay Lục Khiêm rơi xuống bàn, chậm mất nửa giây...
Sau đó, ông cười cười nói: "Tôi nói rồi, cô nhóc trẻ như vậy không kiên trì được bao lâu đâu, vậy mà cứ gọi mãi, phiền lắm!"
Ông cười, nhưng đáy mắt lạnh lẽo.
Chơi đến khuya, ông lên xe, thư ký Liễu nhỏ giọng hỏi: “Ngài Lục, giờ chúng ta đi đâu?"
Lục Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng ngẩn người. Rất lâu sau, ông mới nói: "Đến căn hộ xem thử."
Nửa đêm, ông trở về nơi đã từng cho ông nếm trải vô số ký ức ngọt ngào, không ngờ Minh Châu vẫn còn ở đây.
Cô nằm gục lên bàn ăn, ngủ quên.
Khóe mắt còn đọng nước mắt chưa khô.
Lục Khiêm đứng ở cửa, ánh mắt nóng rực: Cô nhóc này sao lại ngốc vậy chứ, không biết đã đợi bao lâu rồi, vậy mà còn không chịu về phòng ngủ, cô thích chú Lục ông đây đến vậy sao?
Ông bước tới, dịu dàng bế cô lên, nhưng vừa động một chút, Minh Châu đã tỉnh lại.
Đôi mắt kia đầy hơi nước, bối rối nhìn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!