Đến khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.
Ánh hoàng hôn mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất, rắc một lớp màu vàng nhạt lên người nằm trên giường.
Lục Khiêm tỉnh dậy từ lâu, thấy cô mở mắt ra thì dịu dàng hôn cô một cái rồi nói: “Ngủ thêm lát đi, đến giờ cơm tối anh gọi em dậy!”
Vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo. Ông còn có cả đống việc, thư ký Liễu đã đến phòng sách chờ ông lúc lâu nhưng ông không nỡ bỏ cô lại, sợ lúc cô tỉnh sẽ thấy khó chịu.
Ông trân trọng cô gái nhỏ nhà mình, cho dù không thể lúc nào cũng bên cạnh nhưng vẫn cố gắng hết sức.
Minh Châu hơi xấu hổ. Cô kéo chăn, ngước lên nhìn ông.
Lục Khiêm đã mặc quần áo tử tế, cúi người hôn cô, sau đó cười khẽ.
Ông đi rồi nhưng cô không dám ngủ tiếp.
Cô đi xem Ôn Noãn, sau đó lại đến trò chuyện với bà cụ Lục, bà cụ Lục tuy già nhưng vẫn sáng suốt, không hề giận cá chém thớt lên cô, cộng thêm nhà họ Lục ít con gái nên còn rất thích.
Buổi chiều, Lục Khiêm làm xong việc quay lại thì thấy cô gái nhỏ nhà mình đang theo mẹ mình đi hái đậu đũa.
Bà cụ Lục cứ luôn miệng nói: “Đây là tự trông đó, không có thuốc trừ sâu.”
Ông gạt dây leo trên đỉnh đầu sang bên, bước đến trêu ghẹo: “Bà cụ có ý thức bảo vệ môi trường lắm nhé, mọi ngày trân trọng mấy món này lắm đấy, không có tùy tiện cho người ngoài ăn đâu.”
Bà cụ Lục cười nhạt.
Bà nói với cô gái nhỏ: “Đừng có nghe chú Lục của con nói bậy! Nếu mà nó nghiêm túc một chút, dẫn 'Heo Nhỏ' về nhà thì thứ gì bà cũng moi ra hết.”
“Heo Nhỏ?” Hoắc Minh Châu ngơ ngác.
Vì thế bà cụ Lục kể sơ lại chuyện ông say rượu nói nhảm.
Minh Châu nghe hiểu, mặt đỏ lên.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô cười nửa miệng, càng chọc cô mất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, thì ra chú Lục uống say sẽ gọi tên cô.
Sắc trời dần tối.
Bà cụ Lục đích thân xuống bếp, cô gái nhỏ cũng lẽo đếo theo sau, Lục Khiêm ngày thường tay không dính nước mùa xuân cũng ở lại nhà bếp...
Cơm nước xong thì bọn họ về thẳng phòng mình.
Ở cửa, Lục Khiêm thuận thế kéo cô vào phòng mình.
Phòng ngủ của Lục Khiêm rất lớn, bước vào còn ngửi được mùi cát tường, liên thông là phòng sách cổ kính, cạnh cửa sổ là nơi thưởng trà.
Minh Châu hơi choáng váng.
Lục Khiêm khẽ nhéo mũi cô: “Nhìn ngơ ra rồi?”
Cô hơi ngại ngùng, nói: “Trước giờ em không nghĩ tới, phòng của bạn trai em sẽ là thế này...”
Cô nói rất uyển chuyển. Thật ra là nói ông lớn tuổi, bảo thủ.
Sao Lục Khiêm lại không hiểu chứ, ông cười cười, ông bước qua pha một bình trà rồi săn sóc rót cho cô một ly.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!