Dịu dàng và kiềm chế.
Nhưng hai người đã rối tinh rối mù, ông uống rượu nên không biết tiết chế, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Sau đó, cô bị ông ôm đến cái giường trong phòng bên cạnh, chiếc giường được làm bằng dây thép.
Chỉ cần chút động tĩnh đã vang lên cành cạch.
Lục Khiêm “yêu” rất bạo, cả buổi tối cái giường dây thép cứ lắc lư như con thuyền trong cơn bão, hòa vào đó là tiếng rên nhẹ không thể tự kiềm chế của cô, không ngừng rung động...
Cô từng “làm chuyện ấy” nhưng không quá thành thạo.
Lục Khiêm ở trên giường lại quá bá đạo nên cũng không cần cô làm gì.
Thư ký Liễu bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, tự hiểu rõ nên gọi vệ sĩ lùi ra xa, tự mình ở lại giữ cửa đến nửa đêm...
Sáng sớm, cô tỉnh lại trong lòng ông.
Cơ thể có hơi mỏi nhưng nhiều hơn là thoải mái, làm cô không muốn động đậy chút nào.
“Dậy rồi à?” Phía trên truyền đến giọng người đàn ông khàn khàn.
Minh Châu không dám lên tiếng.
Thật ra thì Lục Khiêm cũng không muốn dậy, ông hiếm khi nào làm đến không biết tiết chế như thế, huống chỉ còn một đống chuyện phải làm, ông cầm lấy đồng hồ đeo tay trên đầu giường xem thử.
Trong nửa tiếng nữa ông buộc phải dậy nên có vài lời muốn nói với cô.
Nhưng không đợi ông kịp lên tiếng, Minh Châu đã nói trước, giọng còn run run: “Ngài Lục yên tâm, tối qua chỉ là một đêm phong lưu mà thôi!”
Ngài Lục...
Một đêm phong lưu...
Lục Khiêm giận đến buồn cười, ông véo véo lỗ tai cô, hỏi ngược lại: “Tối qua là ai đã gọi chú Lục cả buổi, khiến tim tôi tan cả ra, giờ sướng xong thì thành ngài Lục rồi? Nếu ai cũng như thế thì ngài Lục tôi đây không phải bận bịu lắm à, sớm muộn gì cũng chết trên giường phụ nữ.”
Ông nói rất khó nghe, làm mắt cô hơi đỏ lên.
Thật ra Lục Khiêm cũng không thấy dễ chịu, ông yêu thương cô, nhưng vì chuyện của Ôn Noãn nên chung quy
vân không thể vui sướng.
Cuối cùng ông ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Nhận được thỏ chưa? Có thích không?”
Mắt Minh Châu đỏ lên, biết điều mà gật đầu: “Thích!” Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ ôm lấy cô. Hồi lâu sau mới dán lên lỗ tai cô: “Thích thì tốt!”
Ông ngồi dậy mặc quần áo, vừa mặc vừa nói với cô: “Em ngủ thêm một lát đi! Trưa tôi sẽ về...”
Ông đã quen nói những lời tán tỉnh như thế với phụ nữ.
Thế nhưng vào giờ phút này ông lại thấy mất tự nhiên, cô gái nhỏ nhà ông thì không giống.
Ông ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường bóp mặt cô. “Tôi phải đi rồi! Nếu không sẽ trễ họp, em xem thử cổ chú Lục của em có phải có vết cào của bé mèo hoang không?”
Hoắc Minh Châu cuộn chăn nhìn ông bằng đôi mắt ướt át.
Bọn họ lại quan hệ.
Nhưng mấu chốt là ông không chịu nói gì, làm cô cũng không dám đòi hỏi tương lai với ông, vì thời điểm này không phải lúc thích hợp...
Cô ấy rất tủi thân, không đợi ông trở lại.
Cô tránh né ông, cố gắng không gặp mặt, chỉ là đến đêm lại nhớ ông đến không ngủ nổi.
Lục Khiêm vô cùng bận rộn... Bốn ngày sau, cô nhận được điện thoại của ông, giọng nói dịu dàng xen lẫn mệt mỏi: “Ngày mai tôi phải vê thành
phố C rồi, gặp mặt được không?”
Đến khi ông nói với cô như thế thì cô mới biết, bản thân mình trông đợi biết bao nhiêu.
Thân phận của hai người họ đã định sẵn cô không thể đòi hỏi.
Cô thích đến vô cùng hèn mọn...
Cuối cùng, bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng, thư ký Liễu đứng ở cửa đón cô vào phòng riêng.
Cả phòng riêng lớn như thế chỉ có một mình Lục Khiêm. Áo sơ mi xanh nhạt, quần tây dài màu đen.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!