Ngày đầu năm mới, cô nhận được con thỏ kia.
Mặc dù Ôn Noãn không nói gì, Minh Châu vẫn đoán được con thỏ này là Lục Khiêm tặng.
Mà trước đó, ông Lục đã đến thành phố H.
Đêm khuya, cô nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, ôm con thỏ kia trong lòng.
Cô nhớ chú Lục.
Cô nghĩ, nhận được quà, luôn cần phải cảm ơn một chút, hơn nữa, năm mới đến rồi, cô phải nói với ông một câu chúc mừng năm mới...
Cuối cùng, cô gửi cho ông một tin nhắn.
[Chúc mừng năm mới chú Lục!]
Đợi thật lâu thật lâu, ông mới trả lời lại một tin [Chúc mừng năm mới].
Bốn chữ vô cùng đơn giản lại khiến cô gái nhỏ của ông bật khóc, cô vùi mặt vào chăn khóc thầm, khóc cho tình
cảm không thể thổ lộ của mình.
Nếu cô thích bất cứ một người đàn ông nào trên thế giới này, có sẽ thể hiện tình yêu không chút kiêng dè.
Cô sẽ thẳng thắn vô tư nói một câu: Em thích anh!
Thế nhưng người nọ lại là Lục Khiêm, là ông Lục!
Ông là cậu của Ôn Noãn.
Minh Châu vì vậy mà tức giận với bản thân mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà thích ông, một người bình thường không bao giờ xem tin tức như cô lại bắt đầu cố ý “tình cờ” xem TV, đọc báo, thậm chí còn nghe lén những khi bố và anh trai nói đến người kia.
Vậy nhưng cô vẫn hiểu rõ, ông không thuộc về cô!
Ban đêm, thành phố C.
Lục Khiêm mặc một bộ âu phục vừa khít người, ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại im lặng ngẩn người.
Thư ký Liễu đẩy cửa vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!