Trong phòng bao, bầu không khí rất vi diệu. Ngón tay xinh đẹp của Lục Khiêm vuốt ve những quân mạt chược bằng ngọc, sắc mặt có chút âm trầm, không ai
có thể đoán được ông đang suy nghĩ gì.
Còn cô gái nhỏ của ông thì bướng bỉnh đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng.
Thật đáng thương, giống như một con chó con vậy.
Lục Khiêm từ từ đứng dậy, đi về phía cửa. Cô Hồ như đã nhận ra điều gì đó, lỡ lời gọi ông một tiếng: 'Lục Khiêm!"
Lục Khiêm làm như không nghe thấy, đi thẳng ra cửa, giọng điệu dịu dàng yêu thương: “Sao lại đi theo tôi?”
Hoắc Minh Châu nhìn ông.
Trong phòng bao còn có những người khác, còn có cô Hồ.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Tôi quên xin chữ ký!" Rõ ràng là cô đang nói dối.
Mọi người trong phòng riêng đều có thể nhận ra điều ấy, nhưng không ai dám nói bậy bạ.
Bởi vì Lục Khiêm đối xử với cô bé này không bình thường.
Lục Khiêm cười rất nhạt, sau đó quay người nói: "Cô Hồ, đây là lỗi của em! Mau tới ký tên để con bé còn về nhà báo cáo kết quả công tác."
Cô Hồ vốn rất biết điều.
Cô ta lập tức mở túi xách, lấy ra một bức ảnh thơm ngát rồi ký tên, sau đó uổn eo đi tới, đưa cho Hoắc Minh Châu, cô ta nói đùa: "Chú Lục em nói đúng, là lỗi của tôi!"
Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng cảm ơn cô ta.
Cô không nhìn Lục Khiêm nữa, nhưng Lục Khiêm lại đang nhìn chằm chằm vào cô...
Khi cô rời đi, Lục Khiêm đã nhờ người tiễn cô.
"Không cần đâu!" Cô tùy tiện lắc đầu: "Tôi lái xe tới đây."
Lục Khiêm không nói gì, ông đưa tay ra như muốn chạm vào tóc cô, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, mỉm cười nhẹ: “Lái xe chậm thôi.”
Cô ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, giữa họ không hề có một lời thắc mắc hay oán giận nào. Bởi vì những chuyện đó là chuyện giữa
hai người yêu nhau, còn cô và Lục Khiêm chẳng là gì cả.
Ngay cả việc cô thích ông cũng không được ông cho phép!
Cánh cửa màu đồng sang trọng từ từ đóng lại.
Ông ở bên trong, được bao quanh bởi vàng son và người đẹp.
Còn cô chỉ có một mình, bóng của cô trải dài dưới ánh đèn pha lê trên lối đi.
Phòng riêng lại trở nên sống động.
Cô Hồ vẫn bám lấy Lục Khiêm, vẫn phục vụ ông một cách dịu dàng trìu mến, ông Dịch và những người khác vẫn nói đùa: “Đáng lẽ tôi nên giữ cô bé vừa nấy lại, Lục Khiêm, đó là cái đuôi nhỏ độc quyền của cậu, cậu buông bỏ được sao?"
Lục Khiêm thản nhiên bông đùa vài câu.
Nhưng rồi chính ông lại cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!