Cô ghét nhất Lục Khiêm.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra rồi nhẹ nhàng khóa trái lại.
Cô vẫn khóc, mặt trắng bệch, mũi đỏ bừng.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra Lục Khiêm đã đi vào, đóng cửa lại, cô vừa khóc đến ngốc nghếch vừa nhìn ông †rong gương...
Giọng nói của Lục Khiêm lại dịu dàng yêu thương: “Cháu đang giận à?”
Hoắc Minh Châu nhìn chằm chằm ông.
Cô ấy không bao giờ có thể quên được vẻ lãng mạn trong khóe mắt đuôi mày của ông khi ở bên cô Hồ, tuy lúc đó ông chưa làm gì quá mức, nhưng rõ ràng ông rất thích cô Hồ.
Ông chỉ là một lão già háo sắc mà thôi!
Cô đột nhiên quay người lại, khóe mắt đỏ bừng.
“Tôi không có quan hệ gì với ngài Lục, sao tôi lại tức giận? Đúng vậy, tôi trẻ con như vậy đấy, chắc chắn không vừa mắt ngài Lục, ngài nên đi tìm chỗ mà phát dục đi!"
Toàn là những lời trẻ con.
Tuy Lục Khiêm không có ý định thân thiết với cô, nhưng ông vẫn muốn dỗ dành cô bé.
Hơn nữa, ông cũng không muốn cô biết về sinh hoạt cá nhân của mình.
Vì vậy, ông mỉm cười nói: “Tôi và cô ta chỉ là bạn bè thôi!”
Trong lòng Minh Châu biết ông đang dỗ dành cô, chỉ vì nhà bọn họ có quan hệ thông gia, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng, cô bình tĩnh lại một chút, cụp mắt xuống: “Ngài ra ngoài trước đi! Tôi rửa mặt đãt"
Lục Khiêm cũng cảm thấy khó chịu.
Cô chỉ là một cô bé, ông đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nhưng đã gặp rồi.
Ông xoa đầu cô: “Nghe lời, chuẩn bị xong thì ra ngoài ăn cơm nhé!”
Ông im lặng đi ra, không làm phiền ai, Minh Châu sửa soạn bản thân cho tốt rồi cũng ra theo, nhưng tâm trạng cô ấy không tốt, cũng không thèm ăn.
Ôn Noãn thấy có điểm bất thường.
Cô nhìn Minh Châu, rồi nhìn cậu mình, suy tư...
Sau bữa ăn, bọn họ tạm biệt nhau.
Lục Khiêm vẫn đứng cùng cô Hồ, nhìn rất đẹp đôi.
Hoắc Minh Châu lên xe.
Cô ấy cầm vô lăng, từ từ cúi đầu, từ ngày chia tay Cố Trường Khanh, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại vì một người đàn ông mà đau khổ.
Cô ấy có thể cảm nhận được Lục Khiêm có chút tình cảm với mình.
Nhưng ông đối xử với cô ấy như một đứa trẻ, thà kết giao với những người phụ nữ như cô Hồ còn hơn.
Có phải vì những người phụ nữ đó dịu dàng và hiểu ông hơn?
Đúng lúc này, cửa chiếc xe Audi phía trước mở ra, thư ký Liễu một mình lên xe rồi rời đi.
Nhịp tim của Hoắc Minh Châu đập hơi nhanh.
Cô ấy đoán Lục Khiêm còn có việc khác, có thể là ở câu lạc bộ độc quyền cao cấp đó. Liệu ông có đưa cô Hồ đi cùng không, liệu ông có ôm cô Hồ và hôn cô ta trong phòng vệ sinh hay không, thậm chí còn làm chuyện nam nữ...
Cô ấy cảm thấy sau khi nhìn thấy thì chắc cô sẽ không đau khổ như vậy nữa.
Một tiếng sau, cô dừng xe.
Những người trong câu lạc bộ nhận ra cô, biết ngài Lục từng đưa cô đến đây chơi, hơn nữa cô còn lái một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn nên họ trực tiếp cho cô vào.
Người phục vụ mở cửa cho cô, cười nói: "Ngài Lục cũng vừa tới!"
Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên Lục Khiêm ở đây, đang chơi mạt chược cùng một nhóm người.
Dù bên trong phù phiếm như thế nhưng ông vẫn tao nhã lịch sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!