Gặp lại Lục Khiêm đã chuyện của hai tháng sau. Bà Hoắc là một người thích xem hí kịch.
Nữ diễn viên yêu thích của bà là cô Hồ Chí Nhân, có buổi diễn trong tháng này.
Nhưng không may bà Hoắc lại bị ốm nên đã đưa tấm vé của mình cho Hoắc Minh Châu, nhờ cô ấy thay mặt bà gửi tặng một bó hoa, còn muốn cô ấy chụp cho bà mấy bức ảnh sân khấu lúc biểu diễn.
Hoắc Minh Châu đúng lúc đang nhàm chán. Buổi chiều, cô ấy năn nỉ Ôn Noãn cùng cô ấy đi cổ vũ.
Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh đã dịu đi rất nhiều, hơn nữa bình thường Ôn Noãn cũng rất thích Minh Châu, nên rủ cả Bạch Vi cùng đi xem kịch luôn.
Nhà hát Sướng Thính là nhà hát kinh kịch tốt nhất ở phía Bắc.
Hôm nay, cô Hồ đóng vai Bạch Xà. Dáng người và giọng hát của cô ta đều xuất sắc, khiến khán giả vỗ tay không ngớt.
Hoắc Minh Châu ngáp một cái.
Nếu không phải mẹ cô ấy muốn xin chữ ký, cô ấy đã không thể chịu đựng được từ lâu rồi, cô ấy không rõ nhìn xem khuôn mặt được trang điểm như quỷ thắt cổ, còn có chiếc khăn trùm đầu kéo căng, đôi mắt được kéo lên như một con hổ mặt trắng...
Họ không khó chịu sao? Kết thúc vở kịch, cô Hồ rời sân khấu. Khi vào hậu trường, sắc mặt cô ta như đã thay đổi, cô ta tháo khuyên tai ra và nói với trợ lý: Hôm nay tôi không gặp người hâm mộ, bảo họ hôm khác quay lại đi!"
Cô Hồ xuất thân từ một gia đình kinh kịch ở Bắc Kinh, tính cách có phần kiêu ngạo, những người hâm mộ trẻ tuổi bình thường không dễ nhìn thấy mặt cô ta, hơn nữa nghe nói hôm nay người đó cũng đến xem kịch.
Trợ lý có hơi khó xử.
Trợ lý nhẹ nhàng nói: “Những cái khác không quan trọng, chỉ có một người chắc chắn phải gặp.”
Cô Hồ cởi áo khoác và váy ra, có chút tò mò: “Ai vậy, người nào khiến tôi nhất định phải gặp?”
"Là cô Hoắc! Bà Hoắc bị ốm nên không thể tới, nhưng vẫn muốn xin chữ ký."
Cô Hồ khựng lại.
Giây tiếp theo, nụ cười của cô ta rạng rỡ như hoa: “Là cô Hoắc của nhà họ Hoắc! Muốn gặp tôi sao... Bình thường lúc tôi diễn, bà Hoắc sẽ đến cho tôi thể diện. Mời cô ấy vào hậu trường đi, tôi tới ký cho cô ấy."
Nói xong, cô ta vén rèm đi vào.
Bên trong, một giọng nam trong trẻo và tao nhã vang lên...
Bên này mấy người Hoắc Minh Châu được trợ lý dẫn vào hậu trường.
Cô Hồ thực sự rất nổi tiếng.
Một lối đi nhỏ chất đầy những lăng hoa, có đến hàng trăm lãng hoa. Trong số đó, ngài Lục nào đó tặng nhiều quà nhất, tổng cộng là 32 món.
Ngài Lục...
Tim Hoắc Minh Châu đập thình thịch.
Có phải là ngài Lục mà cô ấy nghĩ đến không?
Người trợ lý nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cười nói: “Ngài Lục này là bạn cũ của cô Hồ, nếu ngài ấy ở thành phố B nhất định sẽ đến ủng hộ. Tôi nghe nói ngài Lục có địa vị cao, bình thường không cổ vũ người khác, chỉ có cô Hồ mới được đối xử như vậy."
Hoắc Minh Châu im lặng nghe, đột nhiên muốn rời đi.
Nhưng bọn họ đã tới cửa phòng thay đồ, trợ lý mỉm cười mở cửa: “Cô Hoắc đến rồi."
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong hiện lên trước mắt mọi người.
Hoắc Minh Châu ngây ngẩn cả người.
Bên trong, Hồ Chí m mặc một bộ sườn xám ôm sát người, mái tóc đen được búi cao, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, không ngoa khi nói cô ta rất quyến rũ.
Cô ta đang tựa vào một người đàn ông.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ lịch lãm, đẹp trai, trong tay cầm một chiếc trâm phượng vàng, từ từ cài lên tóc cô Hồ...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!