Nói xong, ông ra khỏi phòng ngủ.
Ông đi rất nhanh, như thể sợ có thứ gì đó đuổi theo mình, như thể sợ giây tiếp theo mình sẽ hối hận.
Lục Khiêm ra khỏi phòng ngủ, đứng trên hành lang.
Ông hung hăng nện một quyền lên vách tường, máu tươi nhuốm đỏ bức tường màu trắng.
Cuộc đời ông có quá nhiều ràng buộc.
Không thể ở bên người phụ nữ mình yêu, ông là loại đàn ông gì chứt
Ông cũng từng nghĩ mình có thể buông tay, vậy nên mấy năm trước ông mới chia tay với Minh Châu. Mãi đến khi gặp lại ông mới giật mình phát hiện mình lại có một đứa con trai, ông cứ tưởng chỉ cần hai năm, qua hai năm ông sẽ có thể buông xuống tất cả để chăm sóc hai mẹ con họ.
Vậy nhưng ông đã nuốt lời...
Trong nhà vệ sinh của phòng ngủ, Hoắc Minh Châu ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, lặng lẽ khóc.
Cô biết như vậy là không có tiến đồ.
Nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân, cô chỉ có thể khóc như thế này, bởi vì khi trở về nhà, cô sẽ phải giả vờ như mình không thèm quan tâm.
Cô còn phải làm một cô con gái tốt,
Cô còn phải làm người mẹ tốt nhất của Thước Thước.
Mà ra ngoài, cô vẫn là người mẫu tuyến một rực rỡ chói mắt....
Hoắc Minh Châu... Ra khỏi căn phòng này, mày không được khóc nữa.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô tìm thấy một bao thuốc lá, có lẽ bình thường Lục Khiêm hay hút thuốc ở đây, cô nhẹ nhàng châm một điếu, hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt của mình và Lục Khiêm.
Khi đó, cô vẫn là Hoắc Minh Châu trẻ người non dạ. Mà ông, đã là ông Lục muôn người kính trọng. Cô vĩnh viên nhớ rõ hoàng hôn ngày đó, tám chiếc Audi mang biển số rất ngầu đột nhiên xuất hiện trong nhà, hơn mười vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen vây quanh người đàn ông
thanh cao sang trọng kia, bước vào thế giới của cô.
Ông đứng trong phòng khách nhà họ Hoắc, mang theo khí chất tao nhã.
Ngày đó, Hoắc Minh Châu nghe người ta nói, ông chính là Lục Khiêm, là ông Lục của thành phố G.
Cũng là cậu của Ôn Noãn.
Cô từ từ bước xuống cầu thang, bố cô bảo cô chào người ta, cô nhìn khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của ông, nghĩ thầm trong lòng: Nhìn ông cùng lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, tại sao cô lại phải gọi ông một tiếng chú Lục?
Thế nhưng hình như bố và anh trai cô rất sợ ông.
Cô nghĩ, cô khôn khéo một chút, nghe lời một chút, có lế ông sẽ không gây rắc rối cho anh trai, sẽ đồng ý cho Ôn Noãn và anh trai ở bên nhaul
Ngày đó, cô mặc một chiếc váy màu trắng.
Hình như, là váy ngủ...
Cứ như vậy, cô đứng từ trên cao nhìn xuống, gọi một tiếng như mèo con: “Chú Lục!”
Lúc ấy, ông có quay đầu lại.
Khi nhìn thẳng mặt ông, cô phải thừa nhận, tim cô đập hơi nhanh. Cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Noãn lại có một người cậu đẹp trai như vậy, hơn nữa còn quyền cao chức trọng,
ông thờ ơ đáp lại cô rồi quay sang nói chuyện với bố cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!