Trong phòng ngủ xa hoa, ánh đèn mờ nhạt.
Hoắc Minh Châu nằm trên chiếc giường mềm mại, không thể nhúc nhích.
Bên gối là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái của nước cạo râu, chính là nhấn hiệu mà người kia hay dùng.
Đây đã là lần thứ ba cô bị bắt cóc trong tháng này.
Lần nào người đàn ông cũng trói cô lại, bịt kín mắt cô, cà vạt của ông nhẹ nhàng trói quanh cổ tay cô, để cô phải ngoan ngoãn ngủ với ông...
Thế nhưng, ông không hề chạm vào cô!
Chỉ là ban đêm, ông sẽ ôm cô vào lòng, lúc tâm trạng hăng hái mới sờ mó một chút.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó khoảng giường bên cạnh cô lún sâu xuống... Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Cô xinh đẹp rạng rỡ, mỗi một bộ phận đều xinh đẹp hơn người.
Cuối cùng, bàn tay người đàn ông dừng lại, nhìn cô đầy ham muốn...
Hoắc Minh Châu không giãy dụa, chiếc cà vạt đang bịt mắt cô dần dần bị thấm ướt, cô lặng lẽ khóc: “Lục Khiêm, không phải ông muốn lấy vợ sao? Tại sao còn năm lần bảy lượt bắt tôi đến đây làm gì?”
“Để tôi làm nhân tình của ông sao?” Người đàn ông hơi giật mình, cô biết đó là ông! Hoắc Minh Châu cúi đầu bật khóc, sao cô có thể không biết đó là ông, cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra mùi hương trên người ông!
Có lẽ là do ông không nỡ trói chặt, cô vừa giấy dụa một chút, vậy mà có thể mở được dây trói.
Ánh sáng lại xuất hiện, cô đối diện với ông...
Lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hoắc Minh Châu chăm chú nhìn người đàn ông mình đã yêu rất nhiều năm, đôi môi nhẹ nhàng run rẩy: “Ông Lục, đúng là tôi không đủ thông minh, thế nhưng ông không thể chơi đùa tôi như vậy! Dù tôi có vô dụng thế nào cũng sẽ không đi làm tình nhân của chồng người ta!”
Hơn nửa năm trước, cô uống rượu.
Đêm đó là một đêm điên cuồng của hai người họ...
Sau này khi ông đến thành phố B, thỉnh thoảng bọn họ cũng qua đêm với nhau, dù sao bên cạnh ông cũng không có người phụ nữ nào, dù sao họ cũng từng có một đứa con
với nhau, dù sao ông cũng đã nói cô hãy đợi ông hai năm.
Trong lòng cô tràn ngập niềm vui khi nghĩ đến cuối cùng họ sẽ kết hôn với nhau.
Thế nhưng ông phải kết hôn, tin tức về cuộc hôn nhân của ông Lục trên báo chí thực sự rất khoa trương, và cô dâu không phải cô.
Ngay cả như vậy, ông vẫn còn muốn ngủ với cô...
Lục Khiêm nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, bực bội châm lửa.
Ông rất muốn nói với cô, đợi thêm nửa năm nữa thôi.
Ông muốn nói, tin tức kết hôn của ông chỉ là giả. Nhưng một người phụ nữ có được bao cái hai năm, thanh xuân cô có được mấy lần nửa năm...
Hầu kết của Lục Khiêm lăn lộn một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!