Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, đáng tiếc nói: "Vì ngủ nên có hơi rối." Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh lại nói: "Gửi thời gian và địa điểm cho tôi, tôi còn phải bận mấy ngày nữa."
Ôn Noãn vội vã quay về phòng ngủ lấy điện thoại, gửi tin nhắn đến cho anh.
Hoắc Minh lưu lại trong bản ghi nhớ. Vừa nhấc mắt đã thấy Ôn Noãn chăm chú nhìn mình.
Anh biết cô khá thích ngoại hình của anh, lúc này không tránh khỏi dâng lên chút hư vinh của đàn ông, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô: "Nhìn đến ngây người rồi à? Vừa rồi tôi tắm sao em không dám nhìn?"
Khi anh nói lời này, khóe mắt đuôi mày của anh đều mang nét lịch lãm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô giả vờ muốn thu dọn chén bát nhưng tay lại bị Hoắc Minh giữ lại, giọng điệu của anh trầm khàn lạ thường: "Để sáng mai thím tới thu dọn."
Ôn Noãn nghe được chút ý tứ từ giọng nói của anh, nhưng tính cách của cô không phải loại chủ động, hơn nữa anh chậm chạp không làm gì, cô cũng không đoán được ý của anh.
Hoắc Minh ôm cô trở lại phòng ngủ chính, giống như đêm qua, chỉ đơn giản thỏa mãn rồi thu tay.
Ôn Noãn tựa vào ngực anh.
Anh ghé vào tai cô: "Còn những việc khác giữ sang thứ bảy làm, nhé?"
Ôn Noãn không còn mặt mũi để nói chuyện, chỉ vùi mặt mình vào chiếc cổ ấm áp của anh, dù gì cả hai cũng sống chung được một khoảng thời gian rồi nên cô khá hiểu anh.
Hoắc Minh có ham muốn khống chế rất mạnh.
Ngay cả chuyện trên giường cũng do anh quyết định. Khi nào làm, làm đến đâu, tất cả đều do anh kiểm soát.
Ôn Noãn chỉ có thể nghe theo anh! Đêm khuya, cô mệt mỏi thiếp đi.
Trong bóng tối, Hoắc Minh lắng lặng nhìn khuôn mặt trắng ngần của Ôn Noãn
Thật ra tối nay tâm trạng anh không tốt, nhưng khi quay về căn hộ, lại có một người dịu dàng chăm sóc anh từng li từng tí, tùy theo ý anh, cảm giác này đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng không tệ!
Hoắc Minh bất chợt muốn cưng chiều cô.
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh dậy.
Hoắc Minh đã không còn ở căn hộ, ngay cả thím cũng đã làm xong việc nhà và rời đi trước.
Ôn Noãn cảm thấy chính mình đã sa đọa.
Cô bị sự dịu dàng của Hoắc Minh mê hoặc! Quan hệ bọn họ rõ ràng là như thế, nhưng mỗi khi anh thân thiết với cô, cô lại động tình đến cùng cực.
Ôn Noãn suy nghĩ: Liệu bản thân mình... đã thế này từ trước? Chỉ vì trước đây không nhận ra, mà bây giờ Hoắc Minh khám phá ra được một mặt này của cô rồi?
Cô không dám nghĩ thêm, vội vàng rời giường rửa mặt.
Gần đây cô không có việc gì, thời gian rảnh rỗi chỉ dành để ở bên bố và dì Nguyễn.
Ôn Bá Ngôn đã xuất viện, chuyển về khu chung cư cao cấp lúc đầu.
Ôn Noãn không ở nhà.
Mỗi khi Ôn Bá Ngôn hỏi đến, dì Nguyễn đều che giấu giúp cô.
Sau bữa trưa, cô ở trong nhà bếp giúp dì Nguyễn rửa trái cây.
Dì Nguyễn nhỏ giọng hỏi: “Dì nghe nói gần đây tên khốn Cố Trường Khanh kia sống rất khó khăn, thật vậy sao? Hoắc Minh đã ra tay với hắn ta rồi à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Về việc của Cố Trường Khanh, cô nghe từ Bạch Vi, Bạch Vi nói Hoắc Minh không xuống chiêu độc, dù tạm thời Cố Trường Khanh hơi thảm hại chút nhưng sau một hoặc hai tháng nữa sẽ ổn.
Ôn Noãn nói với dì Nguyễn, dì Nguyễn cắn răng: "Hắn ta quá hời rồi!"
Nhưng Ôn Noãn lại rất bình thản: "Chuyện quan trọng nhất là bố không sao! Cố Trường Khanh dù gì cũng là quan hệ thông gia với Hoắc Minh, anh ấy sẽ không vì con mà thật sự phá hoại hôn nhân của em gái."
Dì Nguyễn hoảng hốt một hồi rồi bỗng nói: "Ôn Noấn, dì có lỗi với conI"