Nếu không thì cũng đã không bắt được anh!
Lúc này đã tỉnh táo lại, Hoắc Minh cũng vui lòng thẳng thắn với cô.
Anh tựa hờ người lên vách tường, giọng nhàn nhạt: “Tôi nhớ cô là bạn gái cũ của Cố Trường Khanh! Dù tôi đã biết những chuyện xảy ra sau đó, nhưng tôi thật sự khó tưởng tượng nổi chúng ta đã kết hôn sinh con...”
Hoắc Minh xét nét cỡ nào, chính anh là rõ nhất.
Năm đó bên cạnh không thiếu phụ nữ đến rồi đi nhưng không ai lọt vào mắt anh được. Thế nên anh rất thắc mắc, sao anh có thể yêu cô như vậy, sao có thể vì cứu cô mà đứng nhìn Kiều An bị bắn vào đầu!
Ôn Noãn nghe thấy thế thì ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Dù anh vẫn chưa nói hết nhưng cô biết trong lòng anh đang nghĩ gì...
Anh biết Kiều An đã chết!
Nhưng anh lại quên hết việc xấu Kiều An làm, thứ duy nhất còn nhớ được là đôi mắt xanh biếc của cô ta!
Lúc này anh lại hỏi tới Cố Trường Khanh, Ôn Noãn biết trong lòng người đàn ông này không buông được những chuyện về thân thể kia, anh đang nghi ngờ cô và Cố Trường Khanh xảy ra quan hệ...
Ôn Noãn không hề giải thích, cũng không muốn giải thích!
Cô rất mệt mỏi... Đứa trẻ trong bụng đã sắp năm tháng, là lúc hoạt bát nhất. Cho dù có muốn theo đuổi Hoắc Minh lại thì cô cũng
phải bình an vô sự sinh con cái đã.
Ôn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Hoắc Minh, em sẽ không đồng ý ly thân!”
Đồng ý ly thân cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận cho đàn ông ra ngoài buông thả!
Cô sẽ không ngu như thết
Hoắc Minh nghe thấy thế thì nhướng mày cười nhạt!
Ôn Noãn rũ mắt: “Chắc chắn anh đang nghĩ chân mọc trên người mình, anh không về nhà em cũng bó tay! Đúng, quả thật em sẽ bó tay, nhưng Hoắc Minh à, anh không về nhà và em có đồng ý hay không là hai chuyện khác nhau!”
Cô nói xong thì bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc bước ngang qua, Hoắc Minh bỗng bấu nhẹ vào vai cô. Không biết tại sao nhưng anh lại cảm nhận được sự bi
thương không nói thành lời của cô.
Chóp mũi của Ôn Noãn đỏ ửng: “Em rất mệt! Muốn nghỉ ngơi!”
Hoắc Minh ghé sát vào cô, nói nhỏ: “Có phải lúc trước cô cũng dùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người này để đầu độc tôi không? Nếu không thì sao tôi có thể làm những chuyện đó với cô, còn sinh con nữa?”
Những lời này thật sự khốn nạn!
Mắt Ôn Noãn hơi ướt...
Sau đó cô đẩy nhẹ anh ra, từ từ bước đến giường, nằm bên cạnh Hoắc Tây.
Sau đó, Hoäc Minh cũng ngủ.
Ôn Noãn xoay lưng về phía anh nhưng anh biết cô chưa ngủ, trong bóng tối thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thút thít... Hình như cô đang khóc!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!