Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 592: Tất nhiên Ôn Noãn từ chối!




Anh đứng dậy bước vào phòng làm việc, khi đi ra, cầm một tập tài liệu trên tay.

Tập tài liệu được đặt nhẹ nhàng vào tay Ôn Noấn.

Hoắc Minh ngồi trên sô pha đối diện, vẻ mặt không còn nét lưu manh vừa nấy, kiêu ngạo mà kiềm chế.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Noãn, nói với giọng điệu rất chuyên nghiệp: “Cô Ôn, tôi bằng lòng cùng cô nuôi nấng hai đứa con! Điều kiện tiên quyết là cô ký bản thỏa thuận ly thân này, sau khi ký xong tôi sẽ cung cấp phí nuôi dưỡng, cũng sẽ đến thăm con mỗi tuần một lần!”

Ôn Noãn có chút không chịu nối. Cái này có khác gì so với ly hôn đâu?

Môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, bởi vì cô biết nếu lúc này mình đầu hàng cầu xin sẽ chỉ khiến anh càng phản cảm.

Thực ra, cô nên cảm thấy may mắn. Đã tốt rồi, anh không phủ nhận sự tồn tại của bọn họ! Nhưng cô vẫn buồn.

Trước mặt cô rõ ràng là người chồng cô rất yêu, nhưng cô lại không dám ôm anh, sợ anh chán ghét! Cô còn không thể đoán được lúc này anh nghĩ gì về cô và Kiều An.

Có câu nói như thế này: Không thể tranh giành với người đã chết!

Ôn Noãn lật xem bản thỏa thuận ly thân mà anh đã soạn thảo...

Mỗi tháng anh sẽ trả hai trắm triệu tiền phụ cấp nuôi con, mỗi tuần đến chỗ cô ngủ lại với các con một đêm, những lúc khác bọn họ sẽ không qua lại, tất nhiên khi có những hoạt động quan trọng đòi hỏi hai vợ chồng phải cùng có mặt, đối phương sẽ phối hợp vô điều kiện! Ngoài ra, anh còn đặc biệt yêu cầu cô phải chung thủy trong hôn nhân.

Hoắc Minh đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đừng vội, cô có thể từ từ suy nghĩ!"

Anh còn có việc phải làm ở văn phòng nên vào phòng thay đồ của phòng ngủ chính, chuẩn bị thay quần áo.

Mới cởi áo sơ mi ra, Ôn Noãn theo sau đã đi vào.

Cô đi tới, nói thẳng với anh: "Hoắc Minh, em không ly thân!"

Hoắc Minh hơi nhíu mày.

Tay anh đặt trên thắt lưng, thấy cô không rời đi, vẫn đứng đó.

Mặt cô hồng lên, mũi đỏ bừng, hình như cô vừa khóc.

Trông giống như người bị bắt nạt!

Anh từ từ đi về phía cô vài bước, từ trên cao nhìn chăm chú xuống cô, khàn giọng nói: “Cô muốn nhìn đàn ông thay quần áo đến như vậy sao? Bà Hoắc, tôi cũng đã lâu không giải quyết. Nếu cô sẵn lòng, chúng ta làm một lần chứ?”

Tất nhiên Ôn Noãn từ chối!

Hiện giờ anh không còn tình cảm gì với cô nữa, anh chỉ coi cô như một món đồ chơi.

Hoắc Minh đã bắt đầu hôn cô, trong trí nhớ anh không có kinh nghiệm, theo bản năng đàn ông ép cô vào cửa tủ, nhéo chiếc cằm nhỏ của cô, ép cô hôn thật sâu.

Chiếc gương phản chiếu một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau.

Khuôn mặt người phụ nữ đầy nước mắt.

Hoắc Minh buông cô ra, cười lạnh: “Thật mất hứng!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!