Ông đỡ Ôn Noãn ra bãi đỗ xe.
Hoắc Minh đã ngồi vào xe, cửa kính ghế sau của chiếc xe nhà lưu động màu đen hạ xuống, anh cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi trắng cắt may tỉ mỉ khéo léo khoe đường nét cơ thể anh.
Lúc này anh chống khuỷu tay, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Trên đùi anh có một tập tài liệu, đó là phần ký ức anh đã mất đi trong năm năm qua.
Cuộc hôn nhân của anh với Ôn Noãn!
Họ có một đứa con tên là Hoắc Tây, anh và cô đã chia tay nhiều lần...và cái chết của Kiều An.
Những thứ này không khó tra!
Tuy nhiên, đối với Hoắc Minh - người đã mất đi ký ức năm năm mà nói, Ôn Noãn rất xa lạ, anh thực sự không thể tưởng tượng được rằng mình lại toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ như vậy.
Năm năm trước, rõ ràng là anh theo chủ nghĩa không kết hôn.
Ôn Noãn im lặng lên xe.
Cô nhìn chằm chằm vào tài liệu trên đùi anh, chắc hẳn anh rất tò mò về 5 năm mình mất đi ký ức nên đã điều tra qua, nhưng cô cũng không lạc quan vì ánh mắt anh nhìn cô không có chút độ ấm nào.
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.
Cô rất xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú và trắng nõn. Cô cũng có dáng người khá chuẩn, dù đang mang thai nhưng chân tay trông vẫn nhỏ nhắn.
Ánh mắt anh rơi xuống cái bụng phồng lên của cô. Đây hẳn là đứa con của anh...
Hoắc Minh quay mặt đi, nhỏ giọng nói với tài xế: “Về căn hộ đi!”
Anh lạnh nhạt từ đầu đến cuối, Ôn Noãn không có cơ hội nói không... Cô chịu đựng nỗi nhớ khó nhịn, lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.
Họ không ngồi cạnh nhau nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Vành mắt Ôn Noãn đỏ lên, cô quay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khoảng một giờ sau, xe dừng lại dưới chung cư, tài xế đặt hành lý xuống rồi rời đi trước.
Hoắc Minh kéo hành lý, liếc nhìn Ôn Noãn rồi đi vào thang máy trước!
Từ đầu đến cuối anh đều rất lạnh lùng.
Ôn Noãn đau xót, cô tự nói với chính mình, chuyện này là...bình thường!
Bởi vì bây giờ anh không còn yêu cô nữa!
Nhưng khi họ bước vào căn hộ, Ôn Noãn nhìn thấy phong cách trang trí của nơi này, cô không khỏi run giọng hỏi: “Anh đã từng đến đây sao?”
Nơi này đã được trang trí lại tông màu đen trắng.
Trang nhã nhưng lạnh lẽo như một căn phòng kiểu mẫu...
Hoắc Minh đặt hành lý xuống, thay giày, ra hiệu cho Ôn Noãn ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!