Cô không khỏi đưa tay vuốt nhẹ dáng vẻ đẹp trai của anh, Hoắc Minh liền ngước lên nhìn cô.
Khoảnh khắc này, tình cảm của bọn họ đều như nhau.
Ôn Noãn chưa bao giờ mạnh dạn thế, tài xế còn ở phía trước, cô kìm lòng không đậu liền hôn anh.
Cô mềm mại ấm áp xâm chiếm anh... Hoắc Minh không nhịn được ôm lấy cổ của cô, hôn càng sâu hơn, phía trước có tài xế, cho nên mọi thứ đều lén
lút mà làm, đặc biệt kích thích...
Họ cùng động tình, anh dựa vào môi cô lẩm bẩm: “Ôn Noãn, em học cái xấu!”
“Vậy anh có thích không?”
“Anh rất thích!”
Tài xế ở phía trước, bình tĩnh lái xe, chỉ là tai hơi ửng đỏ. Nửa tiếng sau, xe chậm rãi lái vào biệt thự.
Hoắc Minh ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Lái xe vào hầm!” Lái xe vâng một tiếng: “Vâng Tổng Giám đốc Hoáắc!”
Chiếc xe RV chậm rãi lái vào bãi đỗ xe dưới hầm, xe dừng lại, tài xế liền mở cửa chạy đi.
Trong xe tối tăm.
Người đàn ông hôn người phụ nữ, Ôn Noãn ngồi trong lòng anh, chiếc cổ xinh đẹp ngửa ra hiện lên đường cong tuyệt đẹp, người đàn ông không nhịn được lại gân hôn...
Hôn điên cuồng, quần áo cực kì lộn xộn.
Ôn Noãn ôm anh, khế cắn đôi môi đỏ mọng: “Về phòng ngủ!”
Anh nhẹ nhàng nắm giữ tóc dài màu trà của cô, lại gần hôn cô, giọng không rõ ràng: “Anh không chờ được, cứ ở đây làm một lần trước đi!”
Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh không còn trên giường, gối đầu bên người hơi lún xuống, trên đó đặt một cành hồng tươi mới.
Toàn thân Ôn Noãn thả lỏng. Cô nhớ lại đêm cuồng nhiệt hôm qua, có một ít sự ngọt ngào, đặc biệt là con không ở đây, cô có thể nằm trên gối của anh, hưởng thụ.
Cô đỏ mặt, cô không nghĩ thế mà mình cũng khao khát như thế.
Tối hôm qua, khi chìm trong cơn tình say, Hoắc Minh đè lên cô, trêu chọc: “Ôn Noãn, bây giờ em đã có tuổi! Ba năm nay em sống thế nào... Lúc muốn anh em làm thế nào?”
Khi Hoắc Minh làm chuyện này, thích nói chuyện không trong sáng nhất.
Lúc trước Ôn Noãn cho rằng mình sẽ phản cảm, thế nhưng khi anh nằm thì thầm sau lưng cô, cô cảm giác rất rõ!
Ngay lúc đang cuồng nhiệt, điện thoại đổ chuông! Hoắc Minh gọi đến, giọng của anh rất dịu dàng, anh
giống như đang ở bên tai cô: “Ôn Noãn, tìm tập tài liệu giúp anh! Một lát thư ký Trương sẽ đến lấy!”
Ôn Noãn dịu dàng “ừ” một tiếng.
Anh đoán rằng cô vẫn chưa rời giường, giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Em thấy đau không?”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Hiển nhiên cô không chịu trả lời: “Em đi tìm tài liệu!”
Có lẽ Hoắc Minh ở trong phòng làm việc một mình, cố ý nói hai câu trắng trợn như vậy, Ôn Noãn không chịu được
lập tức cúp máy.
Cúp máy xong, cô choàng cái áo ngủ, bước vào phòng làm việc của anh.
Tìm được tài liệu xong, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một phần tài liệu khác, bìa ngoài chính là chiếc túi da bò, giống như là một phần tài liệu điều tra.
Ôn Noãn do dự nhưng vẫn mở ra.
Khi nhìn thấy bên trong tài liệu, cô rất kinh ngạc, thân thể chậm rãi ngồi vào ghế làm việc.
Trên phần tài liệu kia viết ba chữ - Trương Sùng Quang! Trương Sùng Quang, máu gấu trúc!
Vào lúc này, người giúp việc bước lên lầu thông báo cho cô: “Bà chủ, thư ký Trương đến, nói là tới lấy tài liệu!”
Về tình về lý, Ôn Noãn phải đích thân xuống dưới. Thế nhưng cô cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình, vẫn quyết định để người giúp việc đưa cho thư ký Trương, thay mặt xin lỗi giúp cô!
Ở dưới lầu, người giúp việc giao tài liệu cho thư ký Trương.
Thư ký Trương nhanh chóng ngồi vào xe rời đi.
Trở lại tập đoàn Tây Á, bước vào phòng Tổng Giám đốc, cô ấy đưa tài liệu cho Hoắc Minh, đồng thời cũng khó hiểu, rõ ràng phần tài liệu này chưa cần gấp, Tổng Giám đốc Hoắc nhất định muốn cô phải đi lấy ngày hôm nay!
Hoắc Minh mặc trên người bộ vest trắng đen kinh điển, ngồi sau bàn làm việc, trong tay nắm phần tài liệu kia, giống
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!