Ôn Noãn ôm Hoắc Tây, chăm chú nhìn Hoắc Minh, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cô tin tưởng anh.
Tài xế đi trước dẫn đường, Ôn Noãn ôm Hoắc Tây đi theo sau, bác sĩ đã đợi từ sớm trong phòng cấp cứu... Khoảng hai mươi phút sau, y tá vội vàng chạy vào, trong tay cầm túi máu!
“Lập tức truyền máu, đứa trẻ có chứng rối loạn đông máu!”
Tiểu Hoắc Tây im lặng nằm đó, khuôn mặt bé nhỏ trắng bệch.
Túi máu 100ml rất nhanh đã cạn, nhưng túi máu mới được đưa vào liên tục không ngừng... Trái tim Ôn Noãn run rẩy, cô biết máu này là của ail
Từ đầu đến cuối, truyền tổng cộng 800ml máu!
Tiểu Hoắc Tây khóc đến mệt, nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ màu trắng, trên hai hàng lông mi như cây quạt nhỏ còn dính nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ôn Noãn nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, khi nhớ lại toàn thân vẫn còn run rẩy sợ hãi.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô, cô quay đầu lại nhìn, là Hoắc Minh.
Trên mặt Hoắc Minh có vẻ mệt mỏi.
Anh ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng mình, cô chưa kịp hỏi anh đã cúi đầu nói: “Tối qua em gọi điện thoại cho anh, đêm anh đã mơ một giấc mơ, mơ Hoắc Tây bị thương! Anh lo lắng nên sáng sớm nay đã sắp xếp máy bay riêng bay về!”
Anh tựa lên trán cô: “Ôn Noãn, em đã làm rất tốt rồi!” Ôn Noãn định nói gì đó.
Hoắc Minh không cho cô hỏi: “Giao cho anh đi! Em chỉ cần biết Hoắc Tây không sao rồi là được!”
Ôn Noãn không tiếp tục hỏi nữa.
Cô tựa đầu lên vai anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.
Ôm một lúc lâu, Hoắc Minh để cô ở lại với Hoắc Tây, còn anh đi ra ngoài hút thuốc... Lúc này anh cần phải bình tĩnh lại.
Anh đang hút thuốc thì điện thoại trong túi vang lên.
Cuộc điện thoại này là do vị Cục trưởng Triệu kia gọi tới, giọng điệu rất nghiêm túc: “Hoắc Minh, về cơ bản chúng tôi đã có thể chắc chắn Kiều An chính là tên hung thủ điên rồ kia! Trên tay cô ta đã có bốn mạng người!”
Anh ta ngừng lại một chút: “Người vẫn còn ở đó chứ?” Giọng Hoắc Minh trầm thấp: “Ừ, vẫn còn ở bệnh viện, tôi
sẽ hết sức phối hợp! Vợ tôi?... Cô ấy chỉ là hăng hái làm việc tốt mà thôi, vẫn nên cố gắng đừng để cô ấy phải xuất hiện!”
Cúp điện thoại, Hoắc Minh đi vào một kho ướp lạnh độc lập.
Một kho ướp lạnh rộng như vậy, chỉ có mười túi máu mới được sắp xếp ngay ngắn.
Anh đưa tay cầm một túi, im lặng nhìn nó. Thư ký Trương đẩy cửa tiến vào, thấp giọng nói: “Tổng
Giám đốc Hoắc, tôi điều tra được có ba người mang nhóm máu gấu trúc ở thành phố A và thành phố T.”
Hoắc Minh đặt túi máu về chỗ cũ, xoay người, giọng điệu bình thản: “Mời họ đến Tây Á làm việc!”
Thư ký Trương gật đầu.
Cô ấy do dự nói tiếp: “Thực ra thành phố B vẫn còn một người mang nhóm máu gấu trúc, chỉ là tuổi hơi nhỏ!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Thư ký Trương đưa một tập tài liệu cho Hoắc Minh: “Thực sự vô cùng trùng hợp, chính là người bạn nhỏ ở trường mầm non của Hoắc Tây, tên là Trương Sùng Quang. Tổng Giám đốc Hoắc, đây là toàn bộ tư liệu về cậu bé.”
Trương Sùng Quang?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!