Trong phòng ngủ chính chỉ có một ngọn đèn trên đầu giường đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Bầu không khí vô cùng tốt. Họ ôm hôn nhau rồi cùng ngã xuống giường.
Ba năm không làm, Hoắc Minh hơi không quen, Ôn Noãn cũng không thực sự buông thả.
Nhưng như vậy lại càng khiến người ta phải rung động.
Hoắc Minh cúi người sát bên tai cô, ban đầu còn dịu dàng quan tâm mà dỗ dành cô, sau đó bắt đầu không kiềm chế nổi, chỉ thuận theo bản năng của mình.
Chìm nổi không biết bao nhiêu lần...
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một đứa trẻ ôm gối dụi mắt: “Bố ơi!"
Tất cả đều trở nên tĩnh lặng...
Hoắc Minh khó nhọc thở ra một hơi, cúi đầu từ phía trên nhìn xuống Ôn Noãn.
Giọng Ôn Noãn đứt quãng: “Hoắc Minh, anh ra bế con bé đi!”
Ánh mắt Hoắc Minh đầy sâu xa, hầu kết không nhịn được mà lăn lên lộn xuống, cuối cùng vẫn khoác áo tắm vào, xuống giường bế vật nhỏ kia lên.
Tiểu Hoắc Tây chui vào lồng ngực bố mình.
Cô bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn từ giấc mơ, có lẽ vì sợ hãi nên bàn tay nhỏ bé của cô bé vòng qua cổ Hoắc Minh, ôm chặt lấy anh.
Hoắc Minh dịu dàng dỗ cô bé, lại nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh mình, giọng nói khàn khàn cất lên vô cùng dịu dàng: “Đi rửa sạch một chút đi, nếu không sẽ khó chịu!”
Mặt Ôn Noãn nóng lên, rút áo sơ mi của anh khoác lên người, đi vào phòng tắm.
Trong phòng ngủ chính tối mờ, Tiểu Hoắc Tây nằm trong vòng tay bố mình, khe khế ngâm nga.
Hoắc Minh cầm cuốn truyện thiếu nhi trên đầu giường đọc cho cô bé nghe, giọng đọc dịu dàng trầm thấp lại hơi
khàn khàn, Tiểu Hoắc Tây dần dần bình tĩnh lại...
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy khung cảnh đó.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mềm mại. Lại nói, cô và Hoắc Minh có thể hòa giải với nhau thực sự có liên quan đến Hoắc Tây.
Hoắc Minh đã hy sinh rất nhiều vì Hoắc Tây.
Trước đây, muốn anh dừng lại còn khó hơn lên trời.
Cô lau khô tóc, ngồi xuống bên giường, dịu dàng chạm lên cái đầu nhỏ của Tiểu Hoắc Tây, khẽ nói: “Ban đêm con bé luôn thức giấc thế này sao?”
Hoắc Minh đặt cuốn truyện thiếu nhi sang một bên.
Ánh mắt sâu thăm thẳm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Em sợ con bé sẽ đến đúng lúc quan trọng sao?”
Ôn Noãn đỏ mặt: “Hoắc Minh, anh biết em không hề có ý này!"
Hoắc Minh vẫn chăm chú nhìn cô như cũ.
Cô vừa mới tắm xong, trên làn da vẫn còn sắc hồng nhạt do chuyện vừa rồi để lại, toàn thân toát lên màu sắc nhàn nhạt của tình dục, anh thực sự rất muốn tiếp tục...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!