Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!"
Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.
Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bến lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.
Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!
Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.
Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.
Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai. Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang
Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện...
Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, chúng ta có một đứa conl"
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.
Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.
Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô... chẳng thể có kết cục gì.
Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé... còn có cả lòng căm hận đối với ông.
Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.
Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, không về nhà, làm sao
có thể sống tốt được?
Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dẫn Ôn Noãn quay về.
Hoắc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?”
Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.
Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số công việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.
Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng ngồi xuống. Anh nhìn sang bố mình. Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.
Con đẩy qua bố, bố đẩy sang con... Ông cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thết
Cuối cùng, bà Hoắc rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: "Chấn Đông!"
Hoắc Chấn Đông không muốn bị mất sĩ diện trước mặt bà cụ, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói với bà cụ Lục: "Mấy đứa nhỏ còn bướng lắm, nghe thử mấy đứa muốn nói gì đi!"
Bà cụ Lục như có ý gì đó, chậm rãi đứng dậy.
Thân phận của Ôn Noãn rất khó nói, cô nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Thước Thước, dẫn cậu bé ra ngoài chơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!