Chỉ cần bà cụ trừng mắt, ông ấy không thể làm gì được.
Nhà họ Hoắc rất rộng, đỗ hai mươi chiếc xe cũng không thành vấn đề, chẳng bao lâu nhà họ Hoáắc đã chật kín xe.
Khi quản gia báo cáo, Hoắc Chấn Đông còn đang chơi đùa với Thước Thước trên bãi cỏ.
Thước Thước lăn bóng cao su, chơi đi chơi lại không bao giờ chán.
Quản gia nói xong, Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Dẫn họ đến đây!”
Đúng dịp gặp đứa nhỏ này!
Quản gia lập tức mời bà cụ Lục và Lục Khiêm vào, ông ấy mỉm cười nói: “Ông chủ đang chơi với cậu chủ nhỏ, bên kia có đình, mời bà cụ và ông Lục qua đó ngồi!”
Bà cụ Lục lập tức dẫn con trai qua đó.
Hoắc Chấn Đông ngậm thuốc lá, nhìn từ xa.
Ha!
Ông vẫn nhớ lần đầu tiên Lục Khiêm đến nhà họ Hoắc, dáng vẻ khí thế hùng hổ như muốn san bằng nhà họ Hoắc, hôm nay... A, ông ấy đi theo mẹ, dáng vẻ thấp cổ bé họng!
Bà cụ Lục ngày càng tiến lại gần.
Quản gia dẫn họ ngồi vào đình và phục vụ trà.
Hoắc Chấn Đông bế Thước Thước đi tới, cậu bé đùa nghịch đến mức mồ hồi khắp người, Hoắc Chấn Đông lấy chiếc khăn từ tay người hầu lau mồ hôi cho cậu bé rồi ôm
lên đùi như báu vật.
Ban đầu bà cụ Lục không để ý, còn đang suy nghĩ nên nói thế nào.
Nhưng nhìn thoáng qua!
Không đúng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc màu trà như được tạc theo khuôn giống hệt Ôn Noãn, nhìn kỹ lại, cậu bé còn giống Lục Khiêm đến bảy phần, đặc biệt là biểu cảm giữa lông mày.
Bà cụ Lục mất bình tĩnh...
Lục Khiêm cũng vậy.
Ông ấy nhìn đứa bé kia, máu khắp người đông lại, ông ấy không dám tin vào mắt mình.
Đây là đứa trẻ của nhà họ Lục!
Nhưng ông ấy chắc chắn không phải do Ôn Noãn sinh!
Lục Khiêm đã gần bốn mươi tuổi, không phải ông ấy không khao khát một gia đình và một đứa con, mà thực tế
do ông quá bận nên không nghĩ tới được!
Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!
Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”
Hoắc Chấn Đông nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Châu!”
Lục Khiêm siết chặt tay —
Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ông ấy!
Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ông ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi...
Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.
Đúng lúc này, xe của Hoắc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.
Mọi chuyện... không cần nhiều lời.
Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!