Hoắc Minh mở cửa sổ, dập tắt điếu thuốc của Hoắc Chấn Đông rồi nói: “Mấy năm nay bố rất ít hút thuốc, còn nói là vì sức khỏe của Hoäc Tây, sao thế, hôm nay Minh Châu về nhà nên bố vui đến choáng váng à?”
Hoắc Chấn Đông giương mắt, nhìn đứa con trai đang đắc ý của mình, cười lạnh: “Bố vui vẻ? Con mắt nào của con thấy bố vui? Con bé tự xem lại bản thân mình xem, có lần nào không làm ra chuyện động trời chứ? Với Cố Trường Khanh cũng vậy, với... Lục Khiêm cũng như thế này! Còn sinh conl”
Hoắc Minh pha trà cho ông.
Anh rót một tách trà đặt trước mặt ông, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua con đi thành phố C, đánh nhau với Lục Khiêm một trận! Ông ấy chưa biết chuyện Minh Châu có con!”
Hoắc Chấn Đông gác tay lên mắt, khe khế thở dài: “Ông †a không có tình cảm với Minh Châu, phải không?”
Sau khi Hoắc Minh uống một ngụm trà mới đáp: “Cũng không phải không có tình cảm gì! Nếu thực sự không có chút tình cảm nào, người cẩn thận như ông ấy sẽ không thể duy trì mối quan hệ như vậy với Minh Châu suốt hơn nửa năm... Con nghĩ là Lục Khiêm cảm thấy không thích hợp! Chẳng phải bố là người hiểu rõ tính của Minh Châu nhất sao?”
Cho nên anh mới không nói ra sự tồn tại của Thước Thước.
Nhà họ Hoắc bọn họ nuôi nổi một đứa bé. Hoắc Chấn Đông nghe xong thì im lặng...
Ông còn đang ngạc nhiên, không hiểu sao đứa con gái yêu quý của ông lại có dính dáng với một người lang sói như Lục Khiêm, hai nhà bọn họ còn có mối quan hệ thông gial
Thật lâu sau, Hoắc Chấn Đông mới lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, con đừng làm khó Ôn Noãn, con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử! Đừng vì thế mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai con.”
Hoắc Minh gật đầu: “Sẽ không!”
Anh đột nhiên nở nụ cười: “Dù Ôn Noãn không nói ra, nhưng con có thể thấy cô ấy muốn Minh Châu và Lục Khiêm ở bên nhau.”
Hoắc Chấn Đông vuốt mặt: “Đó là lòng tốt của con bé! Phụ nữ dù sao cũng hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp mỹ mãn!”
Hai bố con nói xong thì cùng nhau xuống lầu. Hoắc Chấn Đông thay đổi nét mặt, ôm Thước Thước
yêu thương không thôi, khuôn mặt nhỏ kia cực kỳ giống Tiểu Hoắc Tây, cũng giống Ôn Noãn.
Hoắc Chấn Đông ôm đứa nhỏ nói với Ôn Noã Minh phải đến công ty, đứa nhỏ cứ để ở đây, con với Minh Châu đi dạo cửa hàng bách hóa, mua cho con bé và Thước Thước thêm vài thứ, dáng vẻ bây giờ của hai đứa chẳng ra sao cả.”
Sau khi nói xong, ông yêu thương hôn nhẹ Thước Thước.
Ôn Noãn gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ làm!”
Hoắc Minh nở nụ cười, xoa bóp mặt cô: “Rất ra dáng con dâu cả của nhà họ Hoắc!”
Ôn Noãn đẩy tay anh ra.
Hoắc Minh cũng không giận, quay đầu nói với em gái: “Em còn dám chạy, anh đánh gãy chân em!”
Hoắc Minh Châu nước mắt lưng tròng.
Tiểu Thước Thước hơi sợ hãi, tựa vào trong lòng Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông đau lòng cháu ngoan, lập tức trách móc con trai: “Con dọa con bé làm gì, làm Thước Thước cũng sợ rồi này!”
Hoắc Minh cười rồi liếc Ôn Noãn một cái, lái xe đi trước.
Ôn Noãn ăn cơm ở nhà họ Hoắc, sau đó dẫn Hoắc Minh Châu ra ngoài.
Đã qua hai năm nên Hoắc Minh Châu thấy hơi rụt rè. Ôn Noãn rất quan tâm cô ấy, dẫn cô ấy đến một số cửa hàng nhỏ, không đắt lắm, hoàn toàn không thể so sánh với những thứ Minh Châu từng mặc.
Cả buổi mua cho Minh Châu và Thước Thước rất nhiều đồ.
Lúc uống cà phê, Ôn Noãn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ AmEx đen, đặt vào trong tay Minh Châu: “Anh trai em bảo chị đưa cho em, đây là thẻ phụ của anh ấy.”
Hoắc Minh Châu không dám nhận.
Ôn Noãn khép tay cô ấy lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy trông hung dữ vậy thôi, chứ trong lòng thực ra rất thương em! Sau này em cứ yên tâm ở nhà, cũng có thể đến chỗ anh chị ở, Tiểu Hoắc Tây thích Thước Thước lắm.”
Hoắc Minh Châu ừ một tiếng.
Trong tay Ôn Noãn cầm một sợi dây chuyền kim cương, do nhà thiết kế nổi tiếng Nhật Bản thiết kế.
Bên trên khảm một viên ngọc trai biển rất hiếm có.
Cô đeo lên cho Hoắc Minh Châu, rất dịu dàng nói: “Minh Châu, chị rất vui khi em trở về!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!