Hoắc Minh nhéo vào eo thon của cô: “Sao em không đi hỏi bố mẹ anh? Chắc em cho rằng anh dễ nói chuyện hơn nên trước hết phải cố găng dụ dỗ anh rồi mới để anh thuyết phục bố mẹ, đúng không?”
Ôn Noãn không phủ nhận, cô từ từ áp mặt mình vào mặt anh.
Mặt của Hoắc Minh rất nóng...
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nói giúp cho cậu em, hay đang cầu xin vì Minh Châu?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô ôm lấy vai anh, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Không vì ai cả! Em chỉ vì Thước Thước!”
Hoắc Minh không nói gì.
Ôn Noãn thật sự rất thông minh, cô biết anh đang nghĩ gì.
Quả thực bây giờ anh đang tức giận với cả Minh Châu và ông già đó, người duy nhất anh cảm thấy đau lòng chính là đứa bé đó, cô nhẹ nhàng lôi đứa bé ra, điều này chứng tỏ đã nắm trọn tâm tư của anh.
Ôn Noãn ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, chủ động hôn anh nhẹ nhàng: “Dù thế nào đi nữa, hãy cho Thước Thước sự tôn nghiêm lớn nhất được không? Thằng bé nhất định sẽ phải lớn lên ở nhà họ Hoắc, dù thế nào cũng phải đi học, cưới vợ sinh con.”
Cô rất giỏi ăn nói, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thằng bé cũng có quan hệ máu mủ với anh.”
Hoắc Minh chợt khẽ cười.
Anh ôm cô vào lòng, tựa đầu vào trán cô: “Nhưng thằng bé trông rất giống tên khốn đó.”
Ôn Noãn không phản bác.
Cô hôn anh dịu dàng, làm anh mềm lòng bằng sự dịu dàng nữ tính.
Hoắc Minh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, vuốt ve lên xuống, trầm giọng nói: “Ôn Noãn, em định dùng thân thể của mình để giải quyết chuyện này sao? Để anh nói cho em biết, cho dù tối nay chúng ta có làm tình đi chăng nữa, sau khi ra khỏi giường thì những việc anh phải làm đều không sót một việc nào cảiI...Hơn nữa, anh mong rằng chúng ta có thể thực sự hòa giải, cuộc sống hôn nhân của chúng ta sẽ là hai bên tự nguyện, diễn ra một cách tự nhiên, chứ không phải vì ai khác... Chỉ vì chúng ta muốn đối phương.”
Ôn Noãn ngừng trêu chọc anh.
Cô tựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm ở cổ anh, nghe nhịp tim anh đập dồn dập, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, có vẻ như khả năng kiềm chế của anh đã giỏi hơn rất nhiều!”
Đôi mắt anh sâu thẳm, không tán thành cô.
“Ôn Noãn... Em là vợ anh, anh muốn tôn trọng em! Anh muốn khiến cho em thật sự thoải mái, khiến em cảm thấy mỗi phút mỗi giây bên anh đều xứng đáng để gợi nhớ!”
Ôn Noãn không thể nghe tiếp nữa.
Không phải anh đang tức giận sao, đâu ra nhiều lời gợi tình như thế?
Cô đứng dậy từ trên đùi anh, lặng lẽ chỉnh lại bộ đồ ngủ, nhưng Hoắc Minh kéo cô lại, hôn cô say đắm, hôn cô một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: “Tối nay ngủ ở phòng ngủ chính nhé!”
Ôn Noãn không từ chối.
Chủ yếu là vì cô đoán chắc tối nay anh không có tâm trạng để làm gì cả.
Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cô thầm nghĩ, những khó khăn giữa cô và Hoắc Minh, phần lớn là vấn đề tình cảm giữa hai người.
Còn Minh Châu và cậu đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ôn Noãn suy nghĩ rất nhiều, lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô giật mình một lúc rồi bật dậy chạy xuống lầu.
Xe của Hoäc Minh đã chạy đi xa rồi.
Cô vội vàng hỏi người giúp việc: “Ông chủ đi đâu thế?” Người giúp việc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Vừa hay Hoắc Minh Châu cũng chạy xuống lầu, sắc mặt tái nhợt có lẽ cô ấy cũng đoán được điều gì đó...
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Em đừng nôn nóng, chị sẽ hỏi thư ký Trương!”
Làm phiền người khác vào đêm khuya luôn là điều không tốt, giọng điệu của Ôn Noãn đặc biệt khách sáo.
Thư ký Trương nhanh chóng nói cho cô biết: “Anh Hoäc đã sắp xếp một chiếc máy bay riêng để bay đến thành phố C”
Ôn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!