Chín giờ tối, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu ra ngoài.
Cô bé ăn hai bát cơm.
Hôm nay Ôn Noãn rất chiều chuộng cô bé, cô tắm cho cô bé, sấy tóc và kể chuyện trước khi đi ngủ cho cô bé, Tiểu Hoắc Tây biết cô sẽ ở lại qua đêm thì vui vẻ ngủ thiếp đi.
Ôn Noấn tắt đèn ngủ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô muốn nói chuyện với Hoắc Minh nên đi vòng quanh và tìm thấy anh trong phòng sách, anh đang ngồi trong căn phòng tối tăm, không hút thuốc mà chỉ ngồi yên lặng.
“Hoắc Minh!” Ôn Noãn gọi tên anh.
Dường như anh kinh ngạc, sau đó đứng dậy đi về phía cô, tay đóng cửa lại: “Con bé ngủ rồi?”
Ôn Noãn gật đầu, cô đang định nói với anh thì bị anh ôm vào lòng.
Hoắc Minh đẩy cô lên khung cửa.
Anh đẩy hơi mạnh khiến lưng Ôn Noãn bị đập đau chút, nhưng cô nhận ra tâm trạng anh không ổn, vì vậy cô đè nén, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Anh âm ừ lơ đãng.
Sau đó, anh cúi xuống chậm rãi và vùi mặt vào cổ cô... Một lúc lâu sau, Ôn Noãn cảm thấy hơi ẩm ướt khó chịu.
Nhưng cô không đẩy anh ra!
Lúc này, cô mới nhận ra anh không phải bất khả chiến bại.
Chuyến đi đến Anh lần đó không chỉ cô mà cả anh cũng phải trả cái giá khôn lường.
Có lễ vì cô cũng cảm thấy như vậy, hoặc vì họ cùng nuôi một đứa trẻ nên lúc này trái tim cô có phần mềm mại, cô nhẹ nhàng đặt tay lên gáy anh, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ.
Anh ngước mắt nhìn cô trong bóng tối, đôi mắt đen như mực.
Trong ánh sáng mờ ảo không ai nhìn rõ ai, nhưng bầu không khí này là tuyệt nhất, cuối cùng anh không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô.
Cái chạm nhẹ đó thật ngây ngô.
Sau khi chạm vào, hơi thở của anh nóng hơn.
Ôn Noãn áp lưng vào cửa, cô bất lực nhìn anh, đáng ra cô đến đây để nói chuyện của Tiểu Hoắc Tây...
Hoắc Minh lại chạm vào môi cô.
Đôi môi mang theo mùi thuốc lá bao bọc lấy môi cô, dần dần tiến sâu vào...
Anh vẫn ham muốn cao như vậy!
Nhưng lúc này anh không nỡ làm điều đó, anh hôn cô thật cẩn thận và trân trọng, thăm dò cô vừa sâu vừa nông để cô cảm thấy thoải mái...
Nhịp tim của anh như sắp rời khỏi lồng ngực.
Sự ngây ngô chỉ khao khát được hôn tưởng như đã mất từ lâu lại xuất hiện...
Anh hôn cô rất lâu. Có lẽ nửa tiếng, hoặc có lẽ là hai, ba tiếng.
Anh chỉ đè cô lên khung cửa và dùng nhiều cách khác nhau làm hài lòng cô...
Đến khi kết thúc.
Anh khàn giọng nói: “Muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, anh lấy quần áo cho eml”
Ôn Noãn vẫn dán lên khung cửa. Cô không thể cưỡng lại sự dịu dàng không gượng ép đó, đến giờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, nếu không phải anh đặt một tay lên eo cô, cô đã ngã xuống đất rồi...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyen.A_zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!