Ôn Noãn và Hoắc Minh cùng đưa cô bé đi.
Chờ khi cô bé tới trường mầm non, Ôn Noãn không nỡ, hôn cô bé liên tục.
Lúc ngồi lại trong xe, tâm trạng của họ đều hơi nặng nề.
Hoắc Minh châm một điếu thuốc, nói nhỏ: “Đây vẫn còn nhẹt”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cả người cô bất lực, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây như vậy, vì trước đây Hoắc Tây luôn hoạt bát đáng yêu, vốn dĩ không giống đứa trẻ bị bệnh.
Cô khóc thầm.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đưa khăn giấy cho cô: “Em đừng khóc!”
Ôn Noãn lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều...
Cô rất áy náy, khi cô không biết, đã có bao nhiêu lần Hoắc Tây tự cô lập trong thế giới của mình, chỉ có Hoắc Minh ở cùng cô bé, mà cô không hoàn toàn biết gì, chữa bệnh ở Thụy Sĩ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Minh không làm phiền cô, anh biết cô cần tiếp nhận...
Thật lâu sau...
Chờ cô bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Ôn Noãn, không phải lỗi của em!”
Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Hoắc Minh.
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh: “Ôn Noấn, đến biệt thự đi!”
Ôn Noãn đang rót cà phê, nghe vậy thì tay run lên, cà phê nóng hổi vô tình đổ vào mu bàn tay, đỏ một mảng, cô không để ý chút nào, ngay lập tức bắt taxi tới biệt thự của Hoắc Minh.
Không khí trong biệt thự vô cùng ngột ngạt.
Người giúp việc đi lại cẩn thận từng li từng tí bởi vì khi cô chủ nhỏ trở về từ trường mẫu giáo thì không chịu nói chuyện, trốn trong tủ rất lâu, ông chủ từ công ty chạy về cũng đã ở cùng cô bé rất lâu rồi.
Ôn Noãn đi tới, người giúp việc nhẹ giọng nói: “Ông chủ và cô chủ nhỏ ở trên tầng!”
Ôn Noãn nhanh chóng đi lên.
Khi đẩy phòng trẻ em ra, cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây đang trốn trong tủ quần áo màu hồng, chỉ ôm gấu nhỏ không nói chuyện...
Hoắc Minh mặc trang phục chỉnh tề, hơi khom người, cũng ngồi trong tủ nhỏ đó. Anh cầm truyện cổ tích trong tay, nhỏ giọng đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe.
Ôn Noãn bước vào, anh cũng chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục đọc truyện cổ tích đã đọc trăm nghìn lần.
Hình ảnh này là đả kích lớn với Ôn Noãn!
Lúc này cô mới biết, mấy năm nay Hoắc Minh đã trả giá bao nhiêu!
Mặc kệ trước đây cô và anh có bao nhiêu vướng mắc tình cảm, ân oán, nhưng cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, cô không thể nào nhìn Hoắc Tây như này mà không làm chút gì được!
Như vậy... Sẽ quá ích kỷ!
Ôn Noãn chậm rãi đi tới, cô cởi giày, nhẹ giọng nói: “Tủ quần áo nhỏ quá, tôi ở cùng con bé nhé!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, một lúc sau anh đưa truyện cổ tích trong tay cho cô, còn mình thì chui ra khỏi tủ.
Ôn Noãn ngồi cạnh Tiểu Hoắc Tây.
Cô không khỏi hôn cô bé, sau đó bắt đầu đọc truyện cổ tích.
Chỉ là khi mở miệng, giọng nói của cô không ngừng run lên!
Hoäc Minh đi ra ngoài, đứng ở hành lang châm điếu thuốc, anh hút mạnh vài hơi... Thật ra hôm nay anh không cần gọi Ôn Noãn, nhưng có lẽ cảm nhận được sự dịu dàng, anh không muốn một mình nữa.
Vừa rồi khi Ôn Noãn xuất hiện, anh mới biết, anh cần cô nhiều đến mức nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!