Tiểu Hoắc Tây rời khỏi ghế và chạy đến ôm cô, giọng nói cô bé chứa đầy tủi thân: “Bố bận lắm, lại có rất nhiều dì quấy rầy muốn yêu đương với bối! Tại bố quá đẹp nên nhiều người muốn làm mẹ con lắm, cô giáo Ôn có muốn làm mẹ con không?”
Ôn Noãn xác định bố của Tây Tây rất ăn chơi!
Cô cực kỳ đau lòng, xoa đầu cô bé: “Vậy thì con cũng không được tự tìm mẹt”
Tiểu Hoặc Tây nhào vào lòng cô và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng bố con nói nếu con thích thì cô có thể làm mẹ conl... Cô giáo Ôn, tuần sau họp phụ huynh, cô có thể làm mẹ con một lần thôi được không?”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là vậy, cô đã... Nghĩ nhiều rồi!
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này còn phải được người lớn chấp nhận, dù sao Tây Tây cũng là con gái anh ta.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ nói với bố con nhe” Tiểu Hoắc Tây biểu diễn xong thì vui vẻ ăn gà rán. Ăn xong, cô bé muốn đến nhà Ôn Noãn, nhưng làm nũng hồi lâu cũng
không được.
Trên thực tế, tình huống hiện giờ đã vượt quá giới hạn của Ôn Noấn.
Mặc dù cô là giáo viên của Tây Tây, nhưng về bản chất cô vẫn là một người xa lạ, còn bố của Tây Tây lại vô tâm đến mức để con gái mình thân thiết với một người lạ mà không lo lắng đứa bé bị tổn thương.
Cô quyết định sẽ nói chuyện với anh ta.
Tám giờ tối, Ôn Noãn đưa đứa bé về.
Khi về đến nhà, cô gọi điện và nhờ Tây Tây đưa điện thoại cho bố cô bé.
Tiểu Hoắc Tây nằm liệt trên chiếc giường hồng nhạt, bụng nhỏ căng tròn vo vô cùng thỏa mãn, cô bé nghe điện thoại rồi đưa cho Hoắc Minh, cười nói: “Cô giáo Ôn của con muốn nói chuyện với bố”
Làm sao Hoắc Minh có thể nhận được?
Nếu hiện giờ danh tính bị bại lộ, rất có thể Ôn Noãn sẽ bỏ đi, sau đó kiện anh ta để giành quyền nuôi con.
Anh cần một ít thời gian giảm xóc.
Để cô không nỡ rời khỏi Hoắc Tây, để hai người dành nhiều thời gian vun đắp mối quan hệ.
Anh cúp máy và cầm điện thoại về phòng ngủ, nhắn Zalo cho Ôn Noãn giải thích rằng anh đang họp video.
Ôn Noãn nghiêm túc nói tình huống của đứa bé cho anh, cuối cùng khéo léo nói rằng với tư cách của người cha, anh nên dành ít thời gian hẹn hò và dành nhiều thời gian hơn cho con mình.
Hoắc Minh nói chuyện với cô rất thân thiện.
Cái giọng điệu đó khiến Ôn Noãn có ảo giác! Họ là vợ chồng với nhau!
Nhưng anh nghiêm túc chưa được bao lâu thì lại sa vào thói quen cũ, anh trực tiếp hẹn: “Cô giáo Ôn, tôi rất muốn gặp côi”
Giọng điệu rất mập mờ.
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Anh phụ huynh này cứ trêu đùa cô.
Đối với anh, mọi lời nói nghiêm túc hay không đều chỉ là phương tiện để tán tỉnh phụ nữ.
Ôn Noãn rất tức giận!
Cô kìm nén hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi nhăn lại.
[Bố Tây Tây, tôi không biết anh nói với mọi phụ nữ như này không, nhưng làm vậy không tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ!]
Hoắc Minh nhìn tin nhắn đó, anh cười nhạt. Hình như tức giận rồi!
Anh dỗ dành cô: [Cô giáo Ôn, tôi xin lỗi! ] Ôn Noãn không trả lời, rõ ràng là tức điên.
Hoắc Minh đã lâu không có cảm giác như vậy, đành vụng về gửi một tin nhắn khác: [Đừng tức giận nhé?]
Đương nhiên Ôn Noãn không nhắn lại.
Hoắc Minh nhìn lại tin nhắn của họ, máu nóng toàn thân, đã rất lâu rồi.
Anh rất nhớ cô, và rất muốn cô.
Ba năm, anh bận rộn chăm sóc Tiểu Hoäc Tây và sự nghiệp của anh.
Ba năm, không một người phụ nào bên cạnh, ngay cả nhu cầu giải quyết sinh lý cũng cực kỳ hiếm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!