Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 45: Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi




Ôn Noãn cũng nhận thấy chiếc váy dài này rất hợp với mình. Cô ngồi xuống rồi khen thư ký Trương: "Thư ký Trương thật có mắt nhìn!"

Hoặc Minh không phản đối.

'Thím Lý từ trong nhà bưng ra một suất bữa sáng kiểu Tây, nói lời xin lỗi: "Tôi không biết cô giáo Ôn sẽ đến! Hôm nay ăn tạm món này nhé, nếu cô giáo Ôn muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng mai tôi sẽ làm cho cô."

Ôn Noãn thích bữa sáng kiểu Hoa, nhưng đây là nhà của Hoäc Minh, thím cũng do anh mời đến nên cô không có lý do gì để sai việc người ta.

Ôn Noãn cười nhẹ, nói: "Món này cũng rất ngon ạ."

Thím Lý thở phào một hơi: Xem ra đây là một cô gái dễ chung sống. Bà ấy vuốt tay, sau đó vào phòng bếp tiếp tục làm việc.

Hoäc Minh gấp tờ báo lại.

Anh khẽ nhìn Ôn Noãn, cô đang rũ mắt uống sữa. Rốt cuộc cô cũng được sinh ra từ một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu nên cách ăn uống cũng rất lịch sự, người khác nhìn vào không có cảm giác ra vẻ.

Hoặc Minh cảm thấy vui tai vui mắt.

Lúc anh vừa ra đời thì đã quý giá hơn người khác, sau này lớn lên vì có ngoại hình đẹp nên được vô số phụ nữ theo đuổi. Mắt nhìn của Hoắc Minh rất cao, lại hay soi xét, có lẽ những người đàn ông khác sẽ hài lòng với những người có tính cách ngây thơ không rành sự đời, nhưng Hoắc Minh thì không. Người phụ nữ có thể bên cạnh anh, trước hết phải xem xét đến mức độ phù hợp, hoàn cảnh gia đình rất quan trọng.

Từ ngoại hình đến tính cách của Ôn Noãn, anh đều rất thích.

Thậm chí anh còn nguyện ý ở bên cạnh cô.

Ôn Noãn nào biết những việc này, cô uống hết nửa ly sữa, sau đó suy nghĩ một lát, cuối cùng nói với anh: "Những công việc khác đã không còn nữa, tôi chỉ còn lớp học của Khương Sinh mà thôi, tối mai có tiết với cô ấy."

Hoäc Minh không có ý kiến.

Anh khẽ hỏi: "Thích dương cầm đến vậy sao? Tôi thấy khả năng của em của khá, tại sao không đào tạo chuyên sâu?" Với gia thế của Ôn Noãn cũng không phải không chu cấp nổi.

Ôn Noãn cười nhạt.

Thật ra cô từng nghĩ đến chuyện này, cô từng nhận được thông báo nhập học của Học viện âm nhạc Anh quốc, hành lý cũng đã thu xếp xong, nhưng dì Nguyễn lại một mực phản đối, bà ấy nói bà ấy đã vất vả nuôi Ôn Noãn từ nhỏ đến lớn nên không thể để cô đi.

Cả đời của dì Nguyễn không có mong cầu nào, chỉ riêng với Ôn Noãn thì có lòng chiếm hữu rất mạnh.

Giăng co một tháng, Ôn Noãn ở lại thành phố B.

Giáo viên của cô rất lấy làm tiếc, nói: "Õn Noãn, em là học sinh có năng khiếu nhất mà tôi từng thấy, không đi du học nước ngoài quả rất đáng tiếc."

Nhưng việc này, Ôn Noãn cảm thấy không cần thiết phải nói với Hoắc Minh, vì đây là cuộc sống của cô.

Hoäc Minh nhìn thấy thái độ khác lạ của cô, định lên tiếng thì di động của anh vang lên.

Là tin nhắn do bố anh gửi đến.

[Hoắc Minh, chú Kiều của con đã có được thông tin về cô gái con tìm kiếm nhiều năm qua, đợi khi chú ấy từ nước ngoài trở về thì con dành ra một ít thời gian nhé.]

Ông Hoäc còn gửi kèm một bức ảnh.

Là một chuỗi dây chuyền hồng nhạt.

Hoäc Minh vừa nhìn đã thấy rất quen, nhưng trong tích tắc không nhớ ra được.

Lúc này, thư ký Trương gọi điện đến, anh lập tức thoát ra khỏi thư viện ảnh.

Năng suất làm việc của thư ký Trương rất nhanh, đã sắp. xếp xong việc bảo lãnh Ôn Bá Ngôn, chỉ chờ Hoắc Minh đến ký.

Hoäc Minh cúp di động.

Anh nói với Ôn Noấn: "Tôi đến trại giam, em về nhà đợi tin tức của tôi, hôm nay có thể gặp được người rồi."

Ôn Noãn rất biết ơn anh, khế nói cám ơn.

Hoäc Minh đứng dậy cầm áo khoác, phong độ nhẹ nhàng, Ôn Noãn thay giày rồi xuống lầu cùng anh.

Có một chiếc xe nhà lưu động màu đen cao cấp đang đậu phía dưới.

Thư ký Trương đứng chờ cạnh xe, nhìn Ôn Noãn rồi gật đầu lịch sự: "Cô Ôn."

Ôn Noãn cũng gật đầu.

Hoäc Minh mở cửa ngồi vào xe, ngoại hình của anh rất đẹp, từ hành động đến tác phong đều là số một, nhìn vô cùng cao quý kiêu ngạo.

Ôn Noãn chợt nhớ đến lời của anh.

[Ôn Noãn, giữa hai ta, chưa biết là ai đang chiếm hơi của ai đâu!]

Bây giờ, cô cực kỳ đồng ý với câu nói đó.