Vài ba câu, hình ảnh đứa trẻ khốn khổ đã được tạo dựng.
Ôn Noãn vô cùng đau lòng.
Cô lau nước mắt cho cô bé, lại không nhịn được hôn cô bé, khoảnh khắc đó lòng cô mềm nhữn đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô lại có cảm giác áy náy vì trộm đồ của người khác.
Cô không hề suy nghĩ đã quyết định nhận nuôi Tiểu Hoắc Tây.
Cô bé còn quá nhỏ nên cô phải bế cô bé ngồi trước đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây ngồi trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, Ôn Noãn dạy cái gì, căn bản một câu cô bé cũng không nghe rõ.
Ôn Noãn không thể dạy sai người khác.
Vì thế cô rất nghiêm khắc, bảo Tiểu Hoắc Tây thực hiện lại một lần những gì cô vừa dạy.
Tiểu Hoắc Tây vâng một tiếng.
Hai ngón tay gầy trắng nõn lướt qua...
Ôn Noãn sửng sốt.
Đứa trẻ này, thiên phú cao đến mức cô không dám tưởng tượng, là học sinh giỏi nhất trong số học sinh cô từng dạy, cũng vượt qua... Ôn Noãn khi còn bé.
Trong khi cô đang kinh ngạc, Tiểu Hoắc Tây giơ lên một lọn tóc xoăn màu trà, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hỏi: “Cô giáo Ôn, là như vậy sao ạ?”
Cô giáo Ôn...
Không biết vì sao, đột nhiên Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh.
Khi họ mới quen nhau, anh luôn gọi đùa cô là cô giáo Ôn...
Ôn Noãn cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Làm sao cô có thể nghĩ rằng Tây Tây trước mặt có liên quan tới Hoắc Minh, rõ ràng con của họ... Ôn Noãn không dám nghĩ nữa, cô ôm Tiểu Hoắc Tây, tiếp tục dạy cô bé một số tay đàn cơ bản.
Sau một buổi học.
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy hài lòng: Tuy học đàn dương cầm rất nhàm chán nhưng cô bé đã tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình.
Ôn Noãn bế cô bé ra khỏi phòng dương cầm, giao cô bé cho người giúp việc.
Thật ra cô vẫn rất lưu luyến: “Tây Tây, hẹn gặp lại vào thứ sáu tuần saul”
Tiểu Hoắc Tây rất hài lòng với cô.
Dáng vẻ cô bé ngoan ngoãn, bảo người giúp việc đưa cô bé xuống tầng.
Ôn Noãn thực sự thích đã đưa cô bé xuống tầng dưới, cô chỉ thấy một chiếc Lincoln dài màu đen dừng lại ở tầng một, rất cao quý và sang trọng, Tiểu Hoắc Tây ngồi lên xe... Thật ra hôm nay cô bé rất muốn dẫn mẹ mới về nhà.
Nhưng nghĩ lại, cô giáo Ôn có thể không đồng ý.
Cô bé chỉ có thể chậm rãi.
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn vẫy tay, tài xế đóng cửa xe lại.
Bất ngờ Hoặc Minh ngồi bên kia ghế sau xe, cả người mặc bộ vest lịch lãm, vừa xem tài liệu vừa thản nhiên giả vờ hỏi:
“Con tìm được không?”
Tiểu Hoắc Tây bò lên đùi bố, nhỏ giọng nói: “Bố, bố thích cô ấy!"
Hoắc Minh vẫn làm bộ như không để ý: “Vậy sao? Rất rõ ràng sao?”
Tiểu Hoắc Tây không nói gì.
Tiểu Hoặc Tây im lặng nằm trên vai bố, một lúc lâu sau, cô bé mới thấp giọng hỏi: “Bố... Cô ấy là mẹ ruột của con đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyen.A_zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!