Cô đờ đẫn cúp máy.
Cô không có thời gian để than khóc, cô muốn sống sót, cô muốn đứa bé sống sót, cô muốn mẹ cô cũng có thể sống sót, không có gì quan trọng hơn sống sót.
Cuộc gọi khẩn cấp số hai là Lục Khiêm, cậu của cô.
Điện thoại được kết nối, Lục Khiêm có lẽ là đang họp nên cũng không biết tình hình bên thành phố B.
Toàn thân Ôn Noãn run rẩy, dùng hết sức lực hô lên một tiếng: “Cậu, cứu conl”
Bên kia Lục Khiêm hơi giật mình.
Ngay sau đó, giọng nói gấp gáp của ông ấy vang lên: “Ôn Noãn, đừng gấp, nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì?”
Tinh thần của Ôn Noãn đã hơi rã rời, cô gắng gượng một chút sức lực cuối cùng, khẽ thì thào: “Nổ tung rồi... Cậu..."
Điện thoại rơi xuống...
Lục Khiêm ở trong phòng họp, nước mắt rơi đầy mặt.
Thư ký là thân tín của ông ấy, lập tức đã tra ra được, nhỏ giọng nói: “Một khu dân cư cao cấp nào đó của thành phố B bị nổ khí ga, toàn bộ đường xá bị phong tỏa, hiện trường rất nghiêm trọng!”
Lục Khiêm cầm điện thoại di động không buông, bình tĩnh dặn dò: “Chuẩn bị chuyên cơ lập tức đi thành phố BI Ngoài ra điều động máy bay trực thăng bay vào khu dân cư XX, tôi muốn nhanh nhất... Nghe rõ chưa, không được lãng phí một giây một phút nào!”
Em gái Tiểu Noãn của ông ấy đã ra đi.
Con cháu của nhà họ Lục không thể xảy ra chuyện nữa!
Lục Khiêm đỏ mắt bước ra khỏi phòng họp.
Chưa từng có ai thấy ông ấy mất bình tĩnh như thết
Lục Khiêm tới thành phố B, người của ông ấy đã hội hợp với người của Hoắc Chấn Đông, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.
Phòng sinh. Đèn sợi đốt, bác sĩ và y tá bận rộn không ngừng. “Thai nhi mới bảy tháng, chắc chăn là sinh non”
“Dựa theo tình hình hiện tại không thể mổ, chỉ có thể sinh thường.”
“Có thể thuận lợi sinh ra hay không, chỉ có thể xem vận may của đứa bé này, nhưng ông Hoắc bà Hoắc, tôi muốn thông báo cho ông bà biết trước, tình trạng của đứa bé không
ổn, dù cho có sinh ra thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp! Sản phụ... cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Bác sĩ nói nhiều như vậy, ý là nếu như không cần đứa bé này, Ôn Noãn có thể bớt đau đớn.
Dù sao thì đã bị thương thành như vậy, lại đau đẻ, quả thực không dám tưởng tượng!
Lục Khiêm đến, chỉ nghe thấy những lời này.
Hoắc Chấn Đông thấy ông ấy tới, cũng giống như tìm được một người có thể thương lượng, ý của ông và vợ là giữ Ôn Noãn, tuy rằng rất luyến tiếc đứa bé kia, nhưng... nhưng Ôn
Noãn là người sống sờ sời
Bọn họ không có mặt mũi nào để cho người ta hy sinh vì nhà họ Hoắc như vậy!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!