Ôn Noãn ngước mắt nhìn: “Bớt hút thuốc lại đi, lần gần nhất thấy anh không rời tay khỏi khói thuốc.”
“Em đang quan tâm anh sao?”
Ôn Noãn xoay người, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, chúng ta còn phải sống chung với nhau 9 tháng nữa, tôi quan tâm anh một chút cũng không gì lạ!”
Ánh mắt của Hoäc Minh sâu thẳm.
Anh đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên bồn rửa.
Đá cẩm thạch lạnh ngắt, khác hẳn con người nóng bỏng đang đứng trước mặt, Ôn Noãn không chịu nổi cảm giác này, cô chống đầu vai anh, nhẹ giọng phản kháng: “Hoắc Minh, đừng ở chỗ này!”
Hoắc Minh giữ chặt cằm cô, hôn cô.
Môi lưỡi dây dưa, hôn điên cuồng.
Ôn Noãn không cho phép, ra sức giãy dụa, nhưng anh dường như cố ý muốn làm ở chỗ này, sau lúc lâu cô cuối cùng cũng nghe theo anh, thân thể mềm mại dán vào người anh, hai tay ôm chặt cổ anh.
Âm thanh dây thắt lưng phát lên rất nhỏ, anh hoàn toàn chiếm hữu cô...
Anh đã nhịn thời gian dài nên hiển nhiên một lần vẫn chưa đủ, anh chiếm lấy cô cả một buổi chiều. Ôn Noãn cảm thấy Hoắc Minh hơi điên rồi, lúc kết thúc hai bên đầu có phần mơ hồ...
Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là nửa đêm.
Bên cạnh cô không có ai.
Ôn Noãn mở to mắt, trong bóng tối yên lặng sững sờ...
Họ đã vượt qua ranh giới.
Vốn dĩ quy định thời hạn một năm, anh chưa đủ thỏa mãn nên cưỡng ép cô nhiều lần, còn cô... Ôn Noãn bình thường nói khó nghe, cô cũng biết cô dễ mềm lòng, nếu không đêm nay cô sẽ không cho phép anh qua đêm ở chỗ này.
Hoắc Minh...
Cô muốn thử bên anh anh một lần nữa sao?
Ôn Noãn định để thời gian trả lời!
Sau lúc đó, Hoắc Minh không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần anh hẹn hò với cô một lần, có hôm ở biệt thự của anh, có hôm ra ngoài ăn cơm...
Đếm từng phút trôi qua, không biết tự lúc nào đã đến Giáng Sinh.
Dì Nguyễn còn ở thành phố C chưa về.
Ôn Noãn bay qua đó hai lần, mỗi lần ở nơi đó hai ba ngày, mỗi tháng cô cũng sẽ đi thành phố H, đến xem thành tích của sói nhỏ, cậu ta làm rất tốt!
Ôn Noãn cảm thấy đời người rất đẹp.
Cô hẹn Bạch Vi ăn cơm, ăn cơm tại nhà hàng Huy Châu.
Bụng bầu của Bạch Vi đã tám, chín tháng, sắp sinh, đi đâu cũng có người hầu hạ, Cảnh Sâm xem cô ấy như tổ tiên mà cúng bái, quan hệ của bọn họ với bố mẹ nhà họ Cảnh cũng đã dễ chịu đi một chút.
Ôn Noãn múc thêm cho cô ấy một chén canh bổ nữa.
Bạch Vi tự nhéo mặt mình nói: “Cậu nhìn tớ đã béo ra thành dạng gì này! Ôn Noãn, tớ mặc kệ, hôm nay không có Cảnh Sâm ở đây tớ muốn ăn món hơi cay, chúng ta đặt món Hồ Nam để người ta giao thức ăn đến!”
Ôn Noãn liếc cô ấy một cái: “Ở chỗ này mà còn gọi thức ăn ngoài, cậu thấy cần thiết không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!