Hoắc Minh dừng lại, anh nhìn chăm chú vào cô, cười như không cười, hồi lâu mới nói: “Quan tâm con bé vậy sao?”
Ôn Noãn không muốn tiếp chiêu, cô năm trên giường, nhắm mắt lại.
Dường như vì mệt mỏi, trông cô có vẻ mềm mại hơn bình thường.
Hoắc Minh nhịn không được tiến lại gần hôn cô, còn nhỏ giọng oán giận: “Làm nhiều, chân hơi mềm!”
Ôn Noãn tức giận ném một cái gối ôm về phía anh!
Hoắc Minh cười nhẹ, bàn tay tiến vào trong chăn trêu chọc cô: “Cho em giả vờ đứng đắn này! Rõ ràng chính em cũng sướng, thế mà còn giả bộ không thèm để ý, nếu anh đi tìm người khác, làm sao em có thể hưởng thụ được giai đẹp đẳng cấp như anh nữa!”
Đã lâu rồi anh không náo loạn với cô như thế này, trong nháy mắt hai người như quay lại trước kia.
Ôn Noãn hốt hoảng.
Dường như Hoắc Minh cũng phát hiện, anh nghiêm túc lại, hôn một cái lên môi cô.
“Anh đi đây!”
“Không được gặp Khương Duệt”
Hoắc Minh dùng chuyên cơ bay về thành phố B.
Vừa vào cửa, tình trạng trong nhà chính nhà họ Hoắc rất bi thảm.
Bà Hoắc xinh đẹp hiền từ thấy anh tựa như thấy cứu tinh, vội vàng nói nhỏ: “Con đi khuyên nhủ em gái con đi, cả một
ngày không chịu ăn cái gì, còn uống ba viên thuốc ngủ!”
Hoắc Minh an ủi mẹ mình: “Không có việc gì, con đi xem con bé!”
Bà Hoắc rưng rưng gật đầu.
Lúc Hoắc Minh lên lầu, bà bỗng gọi lại anh, có vẻ muốn nói rồi lại thôi: “Minh...
Trong lòng Hoắc Minh đã chắc chắn.
Anh hơi mỉm cười: “Mẹ, lúc sau con sẽ giải thích với bốt” Nói xong anh đi lên lầu hai.
Đẩy cửa ra, Hoắc Minh Châu năm ở trên giường, lấy chăn trùm kín đầu.
Hoắc Minh ngồi bên mép giường, kéo chăn nhưng không kéo ra được.
Anh trêu chọc em gái: “Ba viên thuốc ngủ không chết được, đừng để ngạt chết, cái tin tức buồn cười này nhà họ Hoắc chúng ta không vớt nổi mặt mũi đâu!”
Hoắc Minh Châu lập tức chui ra từ trong chăn, ôm chầm lấy anh trai.
Hoắc Minh biết trong lòng cô ấy không vui, sờ cái đầu nhỏ của cô ấy, dịu dàng nói: “Em tự sát hay là đang làm nũng vậy?”
Hoắc Minh Châu nằm trong lồng ngực anh, giọng nói rầu rĩ: “Anh hưi”
“Anh hư chỗ nào?”
“Ôn Noãn và Cố Trường Khanh từng qua lại, anh cũng không nói gì còn cùng yêu đương kết hôn với chị ấy!”
Hoắc Minh cười.
Anh dứt khoát dựa vào đầu giường, sờ đầu em gái như sờ chó con, tẩy não em gái: “Bọn họ có qua lại, nhưng những cái đó chỉ như con nít chơi đồ hàng, không tính gì hết, Ôn Noãn chỉ có người đàn ông đầu tiên là anh thôi!”
Hoắc Minh Châu không mắc mưu: “Không xảy ra quan hệ thì không gọi là yêu đương sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenAzz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!