Một cánh tay giữ chặt cô, kéo cô sát vào trong lồng ngực.
Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh...
Cô bị bắt dựa vào ngực anh, khuôn mặt cách hai lớp vải dệt nhẹ nhàng cọ vào người anh, chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy hầu kết của anh đang chuyển động, không có chỗ nào là không gợi cảm cực kỳ.
Hoắc Minh rũ mắt.
Con ngươi đen nhánh sâu không lường được, cảm xúc kích động nào đó chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên, tới phòng khách sạn của cô, anh lập tức bùng
Phong độ nhẹ nhàng trong bữa tiệc không còn sót lại chút gì.
Ôn Noãn bị anh đè lên trước ván cửa dày nặng, anh khụy một chân về phía trước, dùng sức kẹp chặt cô ở giữa, khiến cô không còn chỗ trốn.
Ôn Noãn quay mặt đi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tỉnh tế của cô, trong giọng nói khàn khàn lộ ra một chút đau khổ: “Ôn Noãn, chuyện của Khương Duệ, có phải em vẫn còn hận anh đúng không?”
Ôn Noãn im lặng trong chốc lát. Có lễ trong buổi đêm như thế này thích hợp để bùng nổi Anh như vậy, cô cũng thết
Cô quay đầu nhìn anh chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có khí phách: “Hoắc Minh, chuyện của Khương Duệ không liên quan đến tình cảm, liên quan đến sự chênh lệch địa vị giữa chúng taiI... Như anh đã biết từ sớm, lúc ấy em muốn đi nước Pháp, mỗi lần em níu không được phải nhìn anh đi tìm Kiều An, chẳng những không thể oán giận còn phải rời khỏi thành phố B, để thành toàn cho mối tình đầu mà anh không thể buông bỏ, đó không phải là không công bằng hay sao? Đặt vào giữa một đôi yêu nhau bình thường thì đã đánh nhau vỡ đầu từ lâu, nhưng chúng ta không thể, bởi vì anh là Hoắc Minh! Chuyện của Khương Duệ và luật sư Khương cũng vậy, anh hưởng thụ khoái cảm được khống chế khi có địa vị trong tay, mà dù em chỉ như con kiến cũng có quyền được cự tuyệt phải không?”
Cô nói xong, trong mắt ánh lên nước mắt.
Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện Diêu Tử An và Bạch Vi không ly hôn được cũng có anh nhúng tay.
Anh chỉ chờ cô tới cửa.
Thế nhưng cô cầu xin anh, anh cũng đã giúp Bạch Vi, có một số việc cô không muốn đào sâu!
Nhưng bọn họ đã đi đến bước này, cũng không cần bàn tới chuyện tình cảm nữa!
Trong lòng Hoắc Minh ẩm ướt.
Anh vẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ nói: “Ôn Noãn, em muốn đánh anh không?”
“Giống như những đôi yêu nhau bình thường ấy, không vui thì tát anh một cái!”
“Cào cổ anh chảy máu thì thôi!”
Ôn Noãn bực mình: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”
Anh bắt được tay cô, tự võ một cái lên mặt mình, Ôn Noãn dùng sức giật tay ra mà không được.
Giữa nam nữ cứ quanh đi quẩn lại như vậy, địch tiến ta lui!
Ôn Noãn bực bội: “Anh đừng cho rằng em không dám đánh!”
Nói xong, cô tát cho anh một cái!
Trong không gian to lớn, mọi thứ dường như lắng đọng, chỉ còn lại tiếng bọn họ thở dốc... Sự lắng đọng này cũng chẳng dừng lại bao lâu, Ôn Noãn lại cào hai nhát lên cổ anh, cào xước da chảy máu.
Hoắc Minh liếm môi, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Anh dùng sức bóp eo cô, cúi đầu hôn cô, Ôn Noấn không chịu, hung hăng cắn anh một cái.
Mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập trong nụ hôn này...
Cuối cùng hành vi bạo lực của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục của Hoắc Minh, anh trở nên vội vàng, khát vọng, bạo lực... Thậm chí không chờ nổi để đổi chỗ khác, cứ thế chiếm lấy cô trong tư thế đó.
Bộ váy dạ hội cao cấp rơi xuống đất.
Cô đã trong tình trạng khó nói mà anh vẫn áo mũ chỉnh tề, nếu không nhìn vào biểu cảm của anh thì không thể nào biết được giác quan của anh đang trong cơn kích thích vô cùng mạnh mã.
Lần này tới cực kỳ lâu...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!