Ôn Noãn không lên tiếng.
Cố Trường Khanh im lặng nhìn cô một lúc, đứng dậy đặt ly rượu xuống: "Ăn cơm đi!"
Thái độ Ôn Noãn khá lạnh lùng: "Cố Trường Khanh, anh không cần phải thế"
Nghe cô nói vậy, Cố Trường Khanh lập tức cười khẽ.
Hảẳn bước đến trước mặt cô, bóp nhẹ chiếc căm thon dài xinh đẹp của cô: "Cũng đúng! Quả thật chúng ta không nên như vậy, dù sao bây giờ em cũng xem anh như thú dữi... Ôn Noãn, em hận anh đến vậy sao?"
Ôn Noãn đứng thẳng, cô không để mình rơi lệ. Vì một kẻ như Gố Trường Khanh, không đáng.
Cô nhìn kỹ hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi yêu anh hay hận anh cũng không thay đổi được điều gì."
"Vậy chỉ băng yêu anh đi, ít nhất sẽ có lợi cho em hơn, phải vậy không?" Cố Trường Khanh xoa nhẹ khuôn mặt của cô, sau khi xoa lại có cảm giác thích thú không muốn buông tay.
Bên cạnh hẳn có đàn bà, còn có cả một người vợ xinh đẹp chưa cưới.
Nhưng Ôn Noãn không giống vậy, cô là miếng thịt mà bốn năm qua hắn kiên nhãn chưa ăn, bây giờ hắn muốn nuốt cô vào bụng, ăn sạch không nhả xương!
Cố Trường Khanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Ôn Noãn, giọng nói quyến rũ: "Hay là bây giờ chúng ta bàn xong điều kiện, tối nay em ngủ lại đây một đêm?"
Tròng mắt của Ôn Noãn đỏ lên.
Cô rất bình tĩnh cất tiếng: "Tối nay tôi phải về nhà! Hơn nữa... Cố Trường Khanh, nếu anh muốn tôi ở bên cạnh anh, vậy thì phải chờ đến khi bố tôi và dì Nguyễn an toàn rời khỏi thành phố B, nếu không chúng ta không cần bàn thêm gì nữa."
Hôm nay tâm trạng của hắn thật sự rất tốt, đồng ý phá lệ: "Được! Nghe theo em! Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, anh sẽ để cho chú Ôn và dì Nguyễn rời khỏi thành phố BI Anh sẽ trả lại đầy đủ mọi thứ của nhà họ Ôn!"
Ôn Noãn im lặng thở phào một hơi.
Bỗng nhiên, Cố Trường Khanh ôm ngang eo cô, đặt cằm lên vai cô, dịu dàng lên tiếng: "Anh đã mua cho em một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, có thời gian rảnh anh sẽ đến thăm em, có được không?”
Ôn Noãn vô cùng lạnh lùng, nhưng thái độ không còn bén nhọn như trước.
Cố Trường Khanh cố ý lấy lòng cô, áp vào sau vành tai mềm mại của cô, nói: "Chúng ta nên có một đứa con! Ôn
Noãn, anh muốn một bé con ngoan ngoãn như em."
Ôn Noãn cực kỳ buồn nôn!
Có một chuyện Bạch Vi nói rất đúng, Cố Trường Khanh mắc chứng tâm thần phân liệt! Nếu không thì sao hắn làm đủ chuyện xấu, sau đó còn có thể giả vờ si tình đến vậy?
Ôn Noãn ghét hẳn, vậy nên cơ thể vì kháng cự mà cứng nhắc.
Cố Trường Khanh sao lại không biết chứ?
Hảẳn cười nhạo một tiếng, cũng không quá để ý.
Dì sao thì người cũng đang ở trong tay hắn, để sau này từ từ săn sóc dạy bảo cũng được! Ôn Noãn rất ngây thơ, giống hệt một tờ giấy trắng, còn hắn muốn lắp kín cái tên Cố Trường Khanh lên tờ giấy trằng đó.
Ôn Noãn không ở lại lâu.
Lúc rời đi, Cố Trường Khanh tự mình đưa cô đến căn biệt thự.
Trong tay Ôn Noãn cầm chìa khóa của biệt thự.
"Ngày mai anh lập tức rút đơn kiện! Bố em và dì Nguyễn sẽ không bị sao cả!" Cố Trường Khanh cười khẽ: "Ôn Noãn, anh không muốn đợi quá lâu, đừng khiến anh thất vọng, em biết rồi chứ?”
Dưới ánh đèn trước biệt thự.
Khuôn mặt Ôn Noãn giống như tranh vẽ, cô nhẹ nhàng nói: "Cố Trường Khanh, tôi đã khiến anh thất vọng lần nào chưa?"
Nói xong, cô ngước mắt nhìn hẳn.
Trong đôi mắt đã từng đong đầy dịu dàng thương yêu, nay chẳng còn niềm vui ngày xưa đó, chỉ toàn là sự oán giận.
Cố Trường Khanh không muốn nhìn kỹ.
Hắn định lái xe đưa Ôn Noãn về nhà, nhưng Ôn Noãn không đồng ý.
"Trời mưa rồi, không muốn để anh chăm sóc ân cần một lần ư?" Hắn muốn chọc cười cô.
Ôn Noãn cúi đầu cười nhạt: "Cố Trường Khanh, tôi đã từng nói, giữa hai ta không nên như vậy." Vừa dứt câu, cô lập tức đẩy hẳn ra, tiến thẳng vào làn mưa phùn trong đêm đen.
Tay của Cố Trường Khanh trống rỗng.
Hắn nhìn bóng lưng tràn ngập vẻ cự tuyệt của Ôn Noãn... Bỗng nhiên, hän có một dự cảm, bất kể hẳn dùng thủ đoạn gì để giữ Ôn Noãn ở bên cạnh, trái tim của cô cũng không dành cho hẳn.