Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 387: Cô không muốn lừa dối anh




Đúng lúc bộ phim chiếu tới đoạn tình cảm của nam nữ chính, âm thanh và bầu không khí đều tốt đẹp, Hoắc Minh động tình dữ dội, thì thâm vào tai cô: “Có thể không?”

Ôn Noãn dựa vào vai anh.

Dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ mặt của cô hết sức bình tĩnh nhưng cô không muốn Hoắc Minh nhìn thấy.

Cô thì thâm: “Đừng ở đây!”

Hoắc Minh luồn ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài.

Cô có động tình hay không, anh biết rất rõ.

Cho nên những lời đó lập tức thốt ra khỏi miệng: “Thật sự không thích chỗ này? Chỗ này tối như vậy, anh cho rằng em sẽ thích, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy nhaul”

Không khí hơi ngưng đọng.

Hoắc Minh nghĩ thầm, thật ra họ nên cho nhau chút thời gian, dù sao thứ anh muốn là cả đời của cô.

Nhưng cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh làm anh không khỏi lo lăng.

Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.

Ôn Noãn không cự tuyệt nhưng cũng không đáp lại nhiều, thỉnh thoảng anh làm tốt, cô mới không nhịn được phát ra tiếng thở dốc tỉnh tế... m thanh nhỏ kia như tia máu bắn vào trái tim Hoắc Minh.

Anh mất kiểm soát.

Trong phòng nghe nhìn làm được một lần, anh lại ôm cô về phòng ngủ chính, muốn ngắm cô dưới ánh đèn.

Ôn Noãn ôm cổ anh: “Hoắc Minh, tắt đèn đi!”

Nhưng dưới ánh đèn, anh lại ngắm nhìn cô một cách cẩn thận.

Làn da trắng sứ, mỗi tấc đều vô cùng xinh đẹp, gân xanh mỏng tỉnh tế ở đuôi lông mày cám dỗ anh không ngừng hôn cô, anh hôn chỗ đó, động tình mãnh liệt: “Gọi anh là Hoắc Minh!”

Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.

Cô không khỏi nghĩ tới trước khi họ chia tay, có một lần khi động tình cô đã gọi một tiếng Hoắc Minh”, họ bên nhau rất lâu, cô chỉ gọi tổng cộng đúng một lần!

Nhưng bây giờ cô không muốn.

Hoắc Minh... phải thân mật bao nhiêu mới có thể gọi?

Ôn Noãn không lên tiếng hồi lâu.

Lâu đến nỗi mồ hôi động tình cũng nguội lạnh, lâu đến nỗi trong mắt anh lướt qua vẻ mất mát, Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi môi đỏ mê người khẽ mở: “Hoắc Minh, không phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?”

Không ôm hy vọng với anh, họ sẽ không cãi nhau.

Cũng như lần này anh đi Anh Quốc, mặc dù cô biết nhưng không có cảm giác gì! Anh có gặp Kiều An không, có ôn

chuyện cũ hay nói gì không, cô cũng không quan tâm.

Trải qua những chuyện kia, quãng đời còn lại, Ôn Noãn chỉ muốn yêu bản thân mình thật tốt.

Cuối cùng, sự tình vẫn không thể tiếp tục...

Hoắc Minh không hài lòng với mối quan hệ kiểu này, anh tha thiết muốn Ôn Noãn đáp lại anh, ít nhất để cho anh biết trong lòng cô vẫn còn để ý anh, trong lòng cô anh vẫn còn tồn tại.

Ôn Noãn đối xử tốt với anh nhưng lại không cho anh cơ hội.

Anh xuống khỏi người cô, nằm sang một bên, khẽ thở gấp.

Ôn Noãn biết trong lòng anh không vui, nhưng để cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi anh, cô thực sự mất mặt.

Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm được một nửa thì Hoắc Minh đi vào, cách tầng hơi nước ánh mắt anh sâu thẳm.

Ôn Noãn rất muốn nói chuyện với anh.

Cô quấn khăn tắm quanh người, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, anh là luật sư thành đạt và là nhà kinh doanh khôn khéo, anh nên biết cách ngăn chặn tổn thất kịp thời! Anh thấy đấy, anh luôn muốn có tôi, bây giờ tôi đang trước mặt anh rồi nhưng anh cũng không vui vẻ... Hoắc Minh, nếu mối quan hệ này khiến anh cảm thấy không thoải mái hoặc không vui vẻ, không bằng kết thúc nó đi!”

Cô không muốn lừa dối anh.

Ít nhất cho tới bây giờ, cô không có ý định cùng anh chung sống cả đời.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù. Giữa cô và anh, dễ hợp dễ tan, đây là thời điểm tốt nhất.

Ôn Noãn mỉm cười với anh, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn... tôi không cho được rồi!"

Những lời này anh đã từng nói với cô. Bây giờ đổi lại là cô nói.

ml thanh rất nhẹ nhưng lại như búa nặng nghìn cân đập vào ngực anh, khiến anh vô cùng đau đớn.