Ôn Noãn nhận điện thoại.
Giọng Hoắc Minh hơi khàn: “Bà muốn nói mấy câu với em."
Ôn Noãn đoán dụng ý của anh là muốn bà cụ ra đi thanh thản, cô im lặng vài giây rồi đồng ý.
Hoắc Minh áp điện thoại vào tai bà cụ. Bên kia, Ôn Noãn cầm điện thoại, cô nói nhiều hơn với một người già chưa từng gặp mặt, điều này làm cô nhớ tới sự tiếc
nuối khi không thể gặp bố lần cuối.
Lúc bố ra đi, mang theo tiếc nuối ra sao?
Cô cảm thấy đau lòng, cô không muốn một người già như vậy cũng mang theo tiếc nuối mà đi, cho dù là lừa gạt thì cô cũng sẽ làm cho bà ấy có được sự an ủi vào thời khắc cuối cùng trong đời.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Bà yên tâm, cháu sẽ làm.”
Ôn Noãn nói.
Bà cụ nhà họ Hoắc nở nụ cười, đồng tử bắt đầu giãn ra nhưng bà ấy vẫn không buông điện thoại.
Ôn Noãn cầm điện thoại, nhận ra một sinh mệnh đã biến mất...
Cô có thể cảm nhận được nỗi buồn của Hoắc Minh.
Nửa tháng sau cô mới gặp lại anh.
Ôn Noãn biết anh đã lo xong hậu sự cho bà cụ nhà họ Hoắc, bay sang Anh Quốc, tham dự phiên tòa xét xử đầu tiên về vụ ly hôn của Kiều An với chồng là nhà sản xuất.
Cụ thể Ôn Noãn không xem.
Cô phớt lờ cảm xúc của mình, đương nhiên cũng không quan tâm đến Kiều An...
Ngày Hoắc Minh về nước, anh gọi điện thoại cho cô: “Chúng ta gặp nhau nhé!”
Ôn Noãn đang ở trong căn hộ, anh muốn tới nhưng Ôn Noãn không đồng ý, nhẹ giọng nói: “Tới chỗ anh đi!”
Khi Hoắc Minh lái xe tới thì trời đã chạng vạng.
Ve sầu trên cây kêu không ngừng, làm cho hoàng hôn thêm sống động.
Ôn Noãn xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Minh đang dựa vào thân xe, thấy cô đi tới thì anh mở cửa xe cho cô, khẽ hỏi: “Tiểu Bạch đâu?”
Ôn Noãn ngồi vào xe, rất tự nhiên nói: “Đưa tới chỗ mẹ tôi rồi!"
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô.
Đã nửa tháng anh không gặp cô, lúc này ánh mắt có phần ý tứ, Ôn Noãn cụp mắt né tránh ánh mắt anh.
Anh mỉm cười rồi đóng cửa xe lại.
Chờ đến khi anh ngồi cạnh cô, lơ đãng thắt dây an toàn, thật lâu sau mới không nhịn được hỏi: “Sao em không hỏi?”
Chương 205: Gọi Hoắc Minh!
Khóe miệng Ôn Noãn hơi cong lên: “Anh muốn tôi hỏi thế nào?”
Khi cô nói lời này, có chút ý châm chọc.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm nụ cười nhẹ trên khóe miệng cô, nhìn vô cùng chăm chú vì cô rất ít khi cười trước mặt anh.
Lại thả lỏng như vậy!
Anh không hỏi nữa, tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, giọng hơi khàn: “Đây là công việc trước kia anh đảm nhận, anh không gặp cô ta!”