Khi mở cửa lại thấy hai cái túi to, cô đoán là Hoắc Minh để lại, vì thế liền cầm lên xem từng cái một.
Đồ ăn vặt, Dao cạo râu, áo choàng tắm, dép lê, đồ lót nam,... Ôn Noãn không nói nên lời.
Cô để hai túi đồ xuống, giả vờ như không biết, không có chuyện gì xảy ra .
Quả thật cô đã đặt ra thời hạn một năm với anh, nhưng cô không cho phép anh xâm phạm đến sinh hoạt cá nhân của cô, cô cũng không chuẩn bị những thứ này cho anh dùng!
Lúc cô xuống lầu đi làm, Chu Mộ Ngôn không đến đón.
Ôn Noãn không thể tự lái xe nên đành bắt xe đến phòng nhạc, cũng may là có người khác đang ở phòng nhạc.
Kể từ hôm đó, Chu Mộ Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với
Không chịu lái xe cho cô, cũng không chịu đến gặp cô! Ôn Noãn không ép cậu ta, nên cô tuyển thêm một tài xế nửa, nhưng cô lo cho hướng đi của cậu ta, biết cậu ta không chơi bời lêu lổng mà đang cố gắng làm việc, dì Nguyễn kể mỗi đêm cậu ta đều sẽ về ngủ sớm mới khiến cô yên tâm lại. Hôm nay, rốt cuộc Chu Mộ Ngôn chịu đến gặp cô.
Nhưng thái độ vẫn lạnh như băng.
Ôn Noãn lật xem báo cáo, lạnh nhạt nói: "Cậu cứ phải mang cảm xúc theo khi làm việc như vậy sao?"
Ánh mắt Chu Mộ Ngôn cực kỳ hung hấn.
Cậu ta trừng cô chằm chăm, như thể muốn trừng ra một thứ gì đó lên mặt cô, người phụ nữ này... người phụ nữ này thật không biết điều!
Ôn Noãn đọc xong liền cho cậu ta ra ngoài!
Chu Mộ Ngôn rời đi, nhưng ra ngoài lại không chịu nổi nữa, hung hăng đấm mạnh vào tường... Thậm chí còn ném một viên thuốc nhỏ trong tay xuống đất, nghiền ra thành từng mảnh!
Ôn Noãn đi tới, im lặng nhìn cậu ta.
Chu Mộ Ngôn cứng ngắc xoay người lại, vẫn trừng mắt với cô, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương.
Ôn Noãn bình thản nói: "Chu Mộ Ngôn, trên đời này có rất nhiều thứ, không phải cậu muốn là có thể đạt được ... Hơn nữa, cậu có bao giờ nghĩ tới việc sau khi có được thì xử lý thế nào không?
Sau lưng Chu Mộ Ngôn toát một tầng mồ hôi lạnh.
Cô đã biết...
Ôn Noãn cúi đầu nhìn viên thuốc nhỏ màu đỏ kia, nhẹ giọng nói: "Quét sạch sẽ, đừng để bị người khác thấy! Nếu cậu cảm thấy ở đây không vui, vậy thì quay về thành phố H đi!"
Chu Mộ Ngôn cứng đờ người.
Cậu ta biết mình nên rời đi, nhưng lại cảm thấy nếu bản thân rời đi thì chẳng khác nào đã bỏ cuộc, trở thành kẻ thua cuộc rõ mười mươi, vậy thì tên họ Hoắc kia sẽ vui vẻ cười suốt ba ngày mất!
Sói nhỏ cứng đầu cứng cổ: "Tôi không đi! Ông đây kiểu gì phải lập ra sự nghiệp của riêng mình, để cho cô nhìn xem, để cô hối hận vì đã không chọn ông đây!"
Ôn Noãn biết cơn giận của cậu ta đã qua .
Cô mỉm cười: "Xét thấy biểu hiện gần đây của cậu, tiền lương tháng này bị trừ mười hai ngàn tệ."
Sói nhỏ chửi tục trong đầu!
Cậu ta biết người phụ nữ này mồm miệng độc ác, tâm địa cũng xấu xa, chẳng khác gì học dáng vẻ của tên họ Hoắc kia, đều là tư bản tiêu chuẩn!
Cậu ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Chu Truyền Nhân, nói rằng con trai ông đã hiểu chuyện hơn rất nhiều: "Mộ Ngôn nói một năm nữa sẽ quay về Chu Thị làm việc, Ôn Noãn... Chú rất biết ơn conl"
Ôn Noãn nói vài câu khách sáo.