Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 365: Tôi đang quan tâm cô đấy!




Kiều Cảnh Niên rời đi, Ôn Noãn lại đứng ngây người một mình thật lâu.

Chờ tới lúc tham gia bữa tiệc cô cũng đã điều chỉnh xong.

Chu Mộ Ngôn đi tới bên người cô: “Vừa rồi ông già kia lại tới gặp cô hả? Chẳng lẽ tiền quan tài bị người ta hút khô hết rồi nên giờ muốn cô dưỡng lão đến hết đời cho ông ta hay sao?”

Ôn Noãn nâng một ly sâm banh lên: “Trong dịp trang trọng đừng có nói chuyện bậy bại”

Sói nhỏ hừ nhẹ: “Tôi đang quan tâm cô đấy!”

Ôn Noãn biết suy nghĩ trong lòng của cậu ta, chỉ đơn giản là muốn so kè với Hoắc Minh mà thôi, cô cũng không tự luyến đến mức cho rằng một cậu ấm đào hoa lại bị mình thu hút.

Nhưng cô đã cầm hai mươi triệu của Chu Truyền Nhân, cô phải dẫn dắt cậu ta.

Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đi xã giao, cô tự nhiên hào phóng, sói nhỏ cũng ra vẻ chững chạc không hề lỗ mãng.

Nơi xa, hai vị nhà giàu số một nói đang chuyện phiếm.

Chu Truyền Nhân cười ha hả: “Anh Chấn Đông, hai mươi triệu em bỏ ra cũng có giá trị quá, mới hơn một tháng mà Mộ Ngôn đã như thay da đổi thịt!”

Hoắc Chấn Đông phụ họa: “Anh thấy Ôn Noãn nhà anh cũng trưởng thành hơn nhiều, con gái mà gặp được những đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, cái này gọi là tình thương của mẹ đã bị thúc đẩy trào dâng phải không?”

Nói xong, ông ấy cũng cười ha hả.

Mặt già của Chu Truyền Nhân cứng đờ: “Ôn Noãn nhà anh?”

Vẻ mặt của Hoắc Chấn Đông kinh ngạc: “Lão Chu, em không biết sao? Ôn Noãn và Minh suýt nữa là đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đang xảy ra một ít mâu thuẫn, còn từ từ giải quyết!”

Trong lòng Chu Truyền Nhân thầm đánh một hồi trống nhỏ!

Ôn Noãn thật sự không †ồi, thế nhưng thăng nhóc nhà ông có tranh được với Hoắc Minh không? Đó chính là bậc thầy mưu mô được công nhận hàng đầu trong ngành luật đấy, muốn cái gì mà chẳng có được!

Chu Truyền Nhân rớt mồ hôi hột thay con trail

Nhưng ông ta cũng muốn giữ thể diện, ra vẻ cười sảng khoái: “Theo đuổi bạn gái mà, phải dùng bản lĩnh cả!”

Hoắc Chấn Đông nâng chén. Nam chính bọn họ nhắc đến cũng vừa mới tới.

Đêm nay Hoắc Minh không mời mà đến, hơn nữa thân phận đặc thù nhạy cảm, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ôn Noãn vừa xoay người đã nhìn thấy anh.

Cô mặc bộ váy dạ hội trắng thuần khiết.

Anh mặc bộ vest đen trắng kinh điển.

Bọn họ đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhan sắc đẹp nhất, đối diện nhau cách một đám người...

Trong nháy mắt kia dường như tất cả mọi người đều biến mất, mọi âm thanh đều im lặng.

Hoắc Minh chậm rãi bước đến, đứng ở trước mặt cô: “Chúc mừng em!”

Ôn Noãn ngơ ngẩn...

Sói nhỏ đứng cạnh cô không vui, ôi, cái dáng vẻ tình cũ khó quên này.

Cậu ta đẩy cô, Ôn Noãn mới hoàn hồn.

Hoặc Minh chợt cười nhẹ.

Trong lòng anh biết rõ, mặc kệ trôi qua bao lâu, mặc kệ cô có hận anh biết nhường nào, trước sau gì Ôn Noãn vẫn thích bề ngoài của anh, ý tứ thể hiện trong ánh mắt của cô không thể lừa được ai!

Hoắc Minh tặng quà chúc mừng.

Anh dịu dàng nói: “Ôn Noãn, sau này anh sẽ không bỏ lỡ mỗi một ngày quan trọng.”