Bọn họ còn cùng nhau chụp một tạp chí thời trang, tiêu đề là “Tân binh quý báu giới xe”, ngoại trừ mặt bìa còn có hơn mười trang ảnh trong vô cùng đẹp mắt, không quá thân mật nhưng bầu không khí lại mang tới nhiều cảm giác.
Thân phận của Chu Mộ Ngôn bị lộ, con trai nhà giàu số một miền Nam.
Bỏ qua mọi thanh danh không tốt trước đây của cậu ta, lúc này xem như được cọ ở phía sau Ôn Noãn rồi gột rửa sạch sẽ, còn được báo kinh tế tài chính gọi rằng *hổ phụ không sinh khuyển tử, rất có khí phách tỉnh anh giới kinh doanh!
*Người cha giỏi giang sẽ xin ra đứa con tài giỏi
Đương nhiên bộ tạp chí này cũng đưa đến trên bàn làm việc của Hoắc Minh.
Anh nhìn rất lâu.
Anh biết Ôn Noãn và Chu Mộ Ngôn thân thiết, cô rất thương yêu Chu Mộ Ngôn, cô tới thành phố khác để công tác cũng đưa Chu Mộ Ngôn theo...
Thư ký Trương tiến vào thì thấy dáng vẻ này của anh, cô ấy nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm mai cô Ôn có tổ chức một bữa tiệc mừng kỷ niệm công việc thành công, tôi lấy được một tấm thiệp mời, ngài muốn qua đó không?”
Một tấm thiệp mời được đặt xuống nhẹ nhàng...
Khách sạn Lệ Tinh.
Tiệc mừng kỷ niệm thành công của Ôn Noãn rất hoành tráng.
Cha của sói nhỏ Chu Mộ Ngôn là Chu Truyền Nhân, nhà giàu số một phía Nam, cố ý từ thành phố H chạy đến đây. Ông ta đã tới đây rồi thì sao Hoắc Chấn Đông chịu thua kém được, vì vậy ông ấy cũng đưa cả vợ và con gái tới luôn, đương nhiên còn có đứa con trai không biết cố gắng của ông ấy nữa!
Trong phòng nghỉ...
Ôn Noãn đang định đi ra ngoài, người phục vụ gõ cửa tiến vào: “Cô Ôn, có một vị họ Kiều tới tặng quà, ông ấy nói ông ấy chờ cô ở bên ngoài.”
Người phục vụ đưa cho cô một hộp quà tinh xảo.
Ôn Noãn mở ra, bên trong lại là viên kim cương hồng lúc trước cô cầm cố.
Đây là vật mà mẹ từng rất âu yếm.
Dù cho Ôn Noãn oán hận Kiều Cảnh Niên cũng không thể vứt bỏ nó... Nhưng cô biết ý của Kiều Cảnh Niên, đơn giản đang muốn lợi dụng tình cảm ngày xưa với mẹ để cầu xin cô tha thứ.
Ôn Noãn gặp Kiều Cảnh Niên ở trong phòng nghỉ. Ông ấy tới đây một mình, lúc nhìn thấy Ôn Noãn mặc bộ đồ dạ hội màu trắng dường như lại nhìn thấy Lục Tiểu Noãn của ngày xưa.
Giọng nói của Kiều Cảnh Niên hơi run: “Ôn Noấn, mong con tha thứ cho bối”
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
Cô khách sáo trả lời: “Tôi đã tìm kiếm chiếc vòng cổ này rất lâu, cảm ơn ông Kiều đã trả vật về với chủ cũ, cho nên để cảm ơn ông kiều, cái này... Mong ông Kiều nhận lấy.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đưa ra một tờ chỉ phiếu, là một triệu tệ, gấp ba giá giá thị trường.
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên tái nhợt.
Ông ấy không muốn cái này, thứ ông ấy muốn chính là một đứa con ruột thịt ở bên cạnh mình...
Ôn Noãn cười nhẹ: “Ông Kiều có vẻ hơi tham lam, trên đời này đâu phải chuyện tốt gì cũng rơi xuống người một nhà được? Ông và... Người nhà của ông khiến tôi tổn thương nhiều như vậy mà còn muốn tôi trở về trao yêu thương làm tròn đạo hiếu sao, tôi không phải là đứa bé ấm áp đâu!”